cāng huá
shēng huá
wán huá
jīng huá
míng huá
nán huá
fēng huá
chōng huá
líng huá
méi huá
zhēn huá
dì huá
yuè huá
chún huá
hé huá
jī huá
zhēn huá
zhāng huá
cān huá
líng huá
shùn huá
yù huá
guàn huá
hào huá
sù huá
níng huá
jiǔ huá
yīng huá
yuè huá
wěi huá
xīng huá
guó huá
zhú huá
huǒ huá
fū huá
bān huá
qiú huá
xǐ huá
hóng huá
zhōng huá
xiáng huá
qiū huá
nǎo huá
xié huá
zūn huá
dān huá
fāng huá
chuān huá
sì huá
chéng huá
jīng huá
chéng huá
chǐ huá
jǐng huá
jiāo huá
táng huá
duān huá
shuǐ huá
wén huá
shōu huá
xiū huá
fèng huá
quán huá
wú huá
yáo huá
róng huá
jiàn huá
shǔ huá
fān huá
qí huá
shòu huá
shū huá
chù huá
yīng huá
zhí huā
nù huá
qióng huá
róng huá
bù huá
bǎo huá
wǔ huá
kōng huá
yǔ huá
zēng huá
qīng huá
chōng huá
suì huá
jīng huá
guā huá
shuāng huá
cí huá
cuì huá
jīng huá
guāng huá
cái huá
zhū huá
tài huá
líng huá
láng huá
yún huá
sàn huá
xián huá
xūn huá
guī huá
kūn huá
wàn huá
fān huá
huī huá
fú huá
què huá
bìn huá
gāo huá
nián huá
lǜ huá
xiáng huá
lì huá
dì huá
zhú huá
tóng huá
chī huá
chéng huá
yán huá
fán huá
jū huá
guǎn huá
lóng huá
tóng huá
guì huá
cháo huá
yáng huá
tài huá
xiān huá
sōng huá
huáng huá
zǎo huá
chāng huá
hé huá
xiáng huá
dào huá
lèi huá
xī huá
cí huá
háo huá
xū huá
dé huá
mán huá
xuě huá
tiáo huá
xiāo huá
gǔn huá
fā huá
dōng huá
diāo huá
lián huá
qíng huá
jiàn huá
shùn huá
xiān huá
shì huá
pā huá
tiáo huá
hán huá
qīng huá
yíng huá
jiǎn huá
tóng huá
shēng huá
luán huá
shí huá
shē huá
jiāo huá
làng huá
bēn huá
jīng huá
wén huá
sháo huá
dōng huá
nán huá
lián huá
xiāng huá
xióng huá
yáo huá
miào huá
bǎi huá
fēng huá
zǎng huá
bái huá
hán huá
yí huá
huáng huá
yù huá
táo huá
bài huá
lián huá
biāo huá
shùn huá
fēn huá
mèng huá
xuè huá
ruò huá
xiù huá
jié huá
tiān huā
jīn huá
qín huá
bì huá
yān huá
chóng huá
qiān huá
tóng huá
qīng huá
nóng huá
jìng huá
zhū huá
yuán huá
huī huá
bīng huá
quán huá
chūn huā
nǚ huá
xiān huá
kuáng huá
róng huá
shēng huá
yì huá
yán huá
fēn huá
⒈ 嵩山和华山的并称。
引晋葛洪《抱朴子·守塉》:“夫欲隮閬风陟嵩华者,必不留行於丘垤;意在乎游南溟汎沧海者,岂瑕逍遥於潢洿。”
北周庾信《哀江南赋》:“禀嵩华之玉石,润河洛之波澜。”
《宋史·种放传》:“放沉默好学……每往来嵩华间,慨然有山林意。”
清陈维崧《沁园春·题竹逸小像》词:“任裁为拄杖,躡他嵩华 ;劈成横笛,吹出《伊》《凉》。”
⒉ 比喻崇高。
引唐皮日休《内辩》:“公当时之望, 溟渤於文场, 嵩华於朝右。”
嵩sōng(1)(形)〈书〉山大而高。(2)(形)〈书〉高。
华读音:huá,huà,huā[ huá ]1. 美丽而有光彩的:华丽。华艳。华彩。华贵。华章。华表(亦称“桓表”)。华盖。
2. 精英:精华。含英咀(jǔ)华。
3. 开花:华而不实。春华秋实。
4. 繁盛:繁华。荣华富贵。
5. 奢侈:浮华。奢华。
6. 指中国或汉族:华夏。中华。华裔。华胄(a.华夏的后裔;b.贵族的后裔)。华工。
7. 敬辞,用于跟对方有关的事物:华翰(称人书信)。华诞(称人生日)。华居(称人住宅)。
8. 头发花白:华发(fà)。华颠(指年老)。
9. 指时光:年华。韶华。