吭组词嗌组词
kēng shēng
kēng chī
kēng yō
háng shǒu
kēng jī
kēng lāng
kēng kēng
kēng sǎng
kēng yì
kēng chi
háng ài
gàn ài
sī ài
tóu ài
上一组词:吭啷 下一组词:绝吭
⒈ 咽喉。比喻形势险要的地方。
引王闿运《上征赋》:“今雄衝唯德州兮,尤上京之吭嗌。”
1. 喉咙,嗓子:引吭高歌。
1. 〔嗌嗌〕笑声,如“一幸得胜,疾笑嗌嗌”。
2. 咽喉窒塞,噎。