chuò zhí
chuò liú
chuò chuò
chuò chōng
chuò shuǐ
chuò jiǎn
chuò gēng
chuò hé
chuò cái
chuò nà
chuò wéi
chuò yè
chuò juàn
chuò liú
chuò ài
chuò cè
chuò shí
chuò jīn
chuò bù
chuò bǔ
chuò xiū
chuò xiè
chuò xué
chuò zhǐ
chuò wèi
chuò zèng
chuò bǐ
chuò jǐ
chuò jīn
chuò jué
chuò yǐ
chuò hàn
chuò jià
chuò tú
chuò cháo
chuò zhàn
chuò rán
chuò fèng
chuò qì
chuò gōng
chuò shǒu
chuò yǎn
chuò fáng
⒈ 古代舂筑时,以歌相和,以杵声相送,用以自劝。里中有丧,则舂筑者不相杵。见汉贾谊《新书·春秋》、《史记·商君列传》。后以“辍舂”表示对死者的哀悼。
引南朝梁任昉《出郡传舍哭范仆射》诗:“已矣余何叹,輟舂哀国均。”