qiǎn yì
qiǎn xiān
qiǎn huà
qiǎn chūn
qiǎn mò
qiǎn qiǎn
qiǎn qíng
qiǎn xiǎn
qiǎn ēn
qiǎn shēng
qiǎn jiǎo
qiǎn jìn
qiǎn mào
qiǎn zhí
qiǎn fāng
qiǎn gù
qiǎn míng
qiǎn qiē
qiǎn liè
qiǎn lüè
qiǎn chàng
qiǎn yán
qiǎn jiāo
qiǎn āi
qiǎn wén
qiǎn chá
qiǎn ruò
qiǎn ān
qiǎn lǜ
qiǎn xiǎn
qiǎn bó
qiǎn mán
qiǎn lù
qiǎn mì
qiǎn lòu
qiǎn miè
qiǎn miù
qiǎn zhí
qiǎn miǎo
qiǎn wěn
qiǎn xiào
qiǎn zuì
qiǎn tān
qiǎn shuǐ
qiǎn dùn
qiǎn cháng
qiǎn fú
qiǎn àn
qiǎn huō
qiǎn yǔ
qiǎn bì
qiǎn dàn
qiǎn jī
qiǎn máo
qiǎn lì
qiǎn cù
qiǎn fū
qiǎn jú
qiǎn xī
qiǎn zhuō
qiǎn gàng
qiǎn hǎi
qiǎn shuō
qiǎn dài
qiǎn bì
qiǎn tán
qiǎn sè
qiǎn shí
qiǎn zào
qiǎn bǐ
qiǎn bái
qiǎn cái
qiǎn gēng
qiǎn jiàn
qiǎn shuāng
qiǎn gōng
qiǎn shì
qiǎn miào
qiǎn zhuó
qiǎn miù
qiǎn cù
qiǎn jiāo
qiǎn lǐ
qiǎn zhì
qiǎn yín
qiǎn shēn
qiǎn mèi
qiǎn duǎn
qiǎn wù
qiǎn xué
qiǎn shú
qiǎn liàng
qiǎn diàn
qiǎn shì
qiǎn rú
qiǎn wēi
qiǎn rén
qiǎn yōng
qiǎn ài
qiǎn sè
qiǎn zi
qiǎn lǜ
qiǎn tú
qiǎn pín
1.从上到下或从外到内的距离小。
2.程度不深;.浅显。
3.颜色淡。
1.形容水流很急。
2.浅薄。
⒈ 水不深貌。
引宋梅尧臣《和资政湖亭杂咏·稻畦》:“浅浅碧水平,青青稻苗长。”
宋王安石《与微之同赋梅花》诗之三:“浅浅池塘短短墙,年年为尔惜流芳。”
⒉ 浅短;低矮。
引唐温庭筠《春野行》:“草浅浅,春如翦。”
《再生缘》第二一回:“檐草春生青浅浅,瓶花吐艷媚娟娟。”
⒊ 微微;淡淡。
引唐方干《牡丹》诗:“花分浅浅臙脂脸,叶堕殷殷腻粉腮。”
宋王安石《石竹花》诗之二:“春归幽谷始成丛,地面劳敷浅浅红。”
元吴龙翰《草堂》诗:“苍烟落日草堂深,浅浅寒侵白玉簪。”
郭澄清《大刀记》第十一章:“永生浅浅一笑,‘我不算一个?’”
⒋ 细小;微小。
引宋李纲《上渊圣皇帝实封言事奏状》:“冒宠尸禄,无补国家;噤默不言,致危宗社。其罪岂浅浅哉!”
宋陈亮《与王季海丞相》:“一辈无赖不得羣起而误国,其为天下国家之福,岂浅浅哉!”
《明史·叶伯巨传》:“故必有罪疑惟轻之意,而后好生之德洽于民心,此非可以浅浅期也。”
⒌ 浅薄,肤浅。
引元刘祁《归潜志》卷三:“刘琢伯成,中山人……作诗甚工。有云:‘ 吴蚕丝就方成茧, 楚柳绵飞又作萍。’非浅浅者所能道也。”
⒍ 水流疾貌。
引《楚辞·九歌·湘君》:“石瀨兮浅浅,飞龙兮翩翩。”
王逸注:“浅浅,流病貌。”
南朝梁沉约《早发定山》诗:“归海流漫漫,出浦水浅浅。”
唐王维《栾家濑》诗:“颯颯秋雨中,浅浅石溜泻。”
清钱谦益《费县道中》诗之二:“石瀨咽沙流浅浅,野花眠草吐茸茸。”
⒎ 巧言貌。浅,通“諓”。
引汉桓宽《盐铁论·论诽》:“疾小人浅浅面从,以成人之过也。”
张之象注:“浅、諓同字。”
汉王符《潜夫论·救边》:“浅浅善靖,俾君子怠。”
汪继培笺:“文十二年《公羊传》作‘惟諓諓善靖言’……浅浅并与‘諓諓’同。”
形容水流很急。