hùn xiè
hùn zhāng
hùn dú
hùn huò
hùn yáo
hùn rán
hùn qì
hùn róu
hùn jìn
hùn zhuó
hùn cuò
hùn fān
hùn luàn
hùn mào
hùn rǎo
hùn xuān
hùn tīng
hùn chǔ
hùn píng
hùn jì
hùn xián
hùn shǔ
hùn zhī
hùn qīng
hùn yáo
hùn rǔ
hùn màn
hùn rén
hùn zá
hùn sú
hùn xiáo
hùn huì
hùn chēng
hùn hùn
hùn suǒ
hùn zhàng
hùn rù
hùn cè
⒈ 乱;混浊。
引《乐府诗集·琴曲歌辞一·周文王<拘幽操>》:“殷道溷溷,浸浊烦兮,朱紫相合,不别分兮。”
《针灸甲乙经·寒气客于五脏六腑发卒心痛胸痹心疝三虫》:“胸脇背相引痛,心下溷溷,呕吐多唾。”
宋文同《超然台词》:“躓余之所行兮,溷溷其安之。”
⒉ 浑噩。