tān fēn
tān hái
tān shài
tān dǔ
tān shòu
tān dàng
tān pài
tān zhǐ
tān qián
tān ruǎn
tān pái
tān dàn
tān shū
tān pù
tān huáng
tān fàn
tān pú
tān guǎn
tān zi
tān píng
tān pén
tān rèn
tān diǎn
tān kòu
tān huǎn
tān shāng
tān fàn
tān xì
tān kāi
tān dǎng
tān wèi
tān pò
tān jiā
tān dǐ
bēng huáng
shé huáng
fān huáng
èr huáng
chuī huáng
tān huáng
shēng huáng
gǔ huáng
suǒ huáng
sōng huáng
tiān huáng
tān huáng
yīng huáng
zhú huáng
tóng huáng
míng huáng
sī huáng
rú huáng
zhì huáng
páo huáng
tán huáng
kōng huáng
diào huáng
shuāng huáng
pí huáng
即滩簧。流行于苏州、上海、杭州、宁波等地的.一种曲艺。摊,通“滩 ”。
⒈ 即滩簧。流行于苏州、上海、杭州、宁波等地的一种曲艺。摊,通“滩”。参见“滩簧”。
引清李斗《扬州画舫录·虹桥录下》:“謌以清唱为上,十番鼓次之,若锣鼓、马上撞、小曲、摊簧、对白、评话之类,又皆济胜之具也。”
流行于江、浙一带的一种说唱艺术。参见「滩黄」条。
摊tān(1)(动)摆开;铺平。(2)(名)(~儿)设在路旁、广场上的售货处:水果~儿。(3)(量)用于摊开的糊状物:一~稀泥。(4)(动)烹饪方法;把糊状食物倒在锅中摊开成为薄片形:~煎饼 。(5)(动)分担。(6)(动)碰到;落到(多指不如意的事情):事情虽小;~在他身上就受不了。
簧读音:huáng1.乐器里用为振动发声的薄片:笙~。风琴~片。
2.器物上有弹力的机件:弹~。锁~。