dà jīng
jūn jīng
chū jīng
zhèn jīng
hóng jīng
cāi jīng
cán jīng
tuì jīng
luán jīng
huān jīng
hè jīng
líng jīng
shòu jīng
tì jīng
gǔ jīng
dān jīng
zhàn jīng
xīn jīng
wèi jīng
chī jīng
zhèn jīng
dān jīng
jiē jīng
xiáng jīng
shī jīng
è jīng
qián jīng
hài jīng
⒈ 亦作“麏惊”。亦作“麕惊”。形容胆怯,易受惊。
引唐李商隐《为荥阳公桂州谢上表》:“网踈则鱼漏,绳急则麏惊。”
《新唐书·岑文本传》:“大王诚纵兵剽係,恐江岭以南,向化心沮,狼顾麕惊。”
宋王禹偁《尺蠖赋》:“寧鳧趋以鸿渐,不麏惊而鹊起。”
1. 古书上指獐子。
惊读音:jīng1.害怕;精神受到刺激,感到不安:~慌。吃~。
2.惊动:打草~蛇。
3.骡、马等受到突然刺激后狂奔起来:马~了。