suǒ wéi
suǒ shì
suǒ liào
suǒ xū
suǒ kòu
suǒ dài
suǒ tīng
suǒ niǔ
suǒ jú
suǒ huáng
suǒ zǐ
suǒ yuàn
suǒ dù
suǒ jiǎ
suǒ guó
suǒ bì
suǒ yǎn
suǒ jiāng
suǒ tà
suǒ huán
suǒ dūn
suǒ dìng
suǒ na
suǒ cāng
suǒ nà
suǒ suǒ
suǒ gù
suǒ shuān
suǒ xì
suǒ yáng
suǒ suǒ
suǒ gǔ
suǒ fú
suǒ kào
suǒ liàn
suǒ cáng
suǒ suì
suǒ niǔ
suǒ jiōng
suǒ hóu
suǒ kǒng
suǒ jìn
suǒ fù
suǒ chí
suǒ huáng
suǒ lián
suǒ fēng
suǒ shàng
suǒ liáng
suǒ xiè
suǒ yīng
suǒ quán
suǒ shì
suǒ chuāng
suǒ jiàng
suǒ yuè
⒈ 钥匙。
引《资治通鉴·晋明帝太宁三年》“宫门管钥,皆以委之” 元胡三省注:“钥,关牡也,今谓之锁匙。”
鲁迅《而已集·再谈香港》:“我取锁匙略迟,同胞已经捏着铁签作将要毁坏铰链之势,幸而钥匙已到,始庆安全。”
王西彦《古屋》第五部二:“三个月的避暑生活,如像一把锁匙,把我的心扉开了封。”
开锁的器物。
锁(1)(名)基本义:锁头:锁头(2)(名)用锁使门、箱子、抽屉等关住或使铁链拴住:~门|~桌子。(3)(名)形状像锁的东西:石~。(4)(名)锁链。(5)(名)缝纫方法;用于衣物边缘或扣眼上;针脚儿很密;线斜交或钩连:~边|~扣眼。
匙读音:chí,shi[ chí ]
1. 舀汤用的小勺子(亦称“调(tiáo )羹”):汤匙。茶匙。
[ shi ]
1. 〔钥匙〕开锁的东西。