hóng rè
hóng shēn
hóng zēng
hóng lín
hóng pù
hóng shéng
hóng jiāo
hóng fén
hóng guǒ
hóng liǎn
hóng yàn
hóng chóu
hóng lún
hóng chūn
hóng jiān
hóng yán
hóng qún
hóng bǐng
hóng gǔ
hóng jiǔ
hóng fěn
hóng yīng
hóng xiàn
hóng mǐ
hóng qú
hóng pèi
hóng sī
hóng zī
hóng lóu
hóng là
hóng chún
hóng xiè
hóng róng
hóng tíng
hóng lán
hóng dǐng
hóng dēng
hóng xiǎo
hóng pā
hóng dān
hóng xīn
hóng shēn
hóng chén
hóng qíng
hóng zāo
hóng yá
hóng jiāo
hóng lín
hóng sǎn
hóng è
hóng mén
hóng xué
hóng sǎn
hóng āi
hóng dài
hóng lèi
hóng zhuāng
hóng lì
hóng bái
hóng xiù
hóng zhā
hóng yǎn
hóng bīng
hóng hǎi
hóng xiù
hóng qiān
hóng sè
hóng jué
hóng chá
hóng sū
hóng luán
hóng rùn
hóng máo
hóng zhà
hóng xīng
hóng zǎo
hóng qì
hóng dàn
hóng zhàng
hóng róng
hóng jiān
hóng yáng
hóng qí
hóng jūn
hóng rén
hóng bāng
hóng xiāng
hóng hēi
hóng fāng
hóng zhòu
hóng shǔ
hóng wán
hóng xiān
hóng ǒu
hóng cǎo
hóng hóng
hóng xiǔ
hóng guì
hóng huò
hóng lián
hóng luó
hóng qiān
hóng luǒ
hóng dào
hóng sháo
hóng mián
hóng rì
hóng gāng
hóng zhǒng
hóng fēng
hóng gāng
hóng bì
hóng lì
hóng qián
hóng yè
hóng gāo
hóng shí
hóng là
hóng běn
hóng pí
hóng sū
hóng huā
hóng àn
hóng yán
hóng gǒng
hóng shēng
hóng gēng
hóng jīn
hóng sāng
hóng bǎng
hóng xuě
hóng sù
hóng qū
hóng bù
hóng zhuāng
hóng zhuān
hóng cháo
hóng ér
hóng méi
hóng cuì
hóng yào
hóng luó
hóng lán
hóng láng
hóng bīng
hóng pái
hóng yì
hóng zuǐ
hóng yùn
hóng chǎng
hóng tǔ
hóng shēn
hóng chóng
hóng tóu
hóng téng
hóng lú
hóng piào
hóng guī
hóng shì
hóng xiā
hóng shā
hóng líng
hóng mù
hóng quán
hóng pán
hóng chuán
hóng mèi
hóng huá
hóng tīng
hóng huó
hóng yù
hóng fú
hóng huo
gōng nǚ
hóng lè
hóng mián
hóng yǒu
hóng qiáng
hóng yǔ
hóng gěng
hóng shù
hóng méi
hóng dìng
hóng yú
hóng jìng
hóng yīn
hóng dòu
hóng cǎi
hóng bǎn
hóng lún
hóng xù
hóng tóng
hóng zǐ
hóng fǔ
hóng shā
hóng niáng
hóng sù
hóng táo
hóng zǐ
hóng yī
hóng liǎo
hóng lì
hóng hàn
hóng xiā
hóng má
hóng yùn
hóng ròu
hóng hé
⒈ 唐代著名歌姬。 唐段安节《乐府杂录·歌》:“大历中,有才人张红红者,本与其父歌於衢路丐食。过将军韦青所居。
引青於街牖中闻其歌者喉音寥亮,仍有美色,即纳为姬。其父舍於后户,优给之。乃自传其艺。颖悟絶伦。尝有乐工自撰一曲,即古曲《长命西河女》也,加减其节奏,颇有新声。未进闻,先印可(“印可”
亦作“侑歌”)於青。青潜令红红於屏风后听之。 红红乃以小豆数合,记其节拍。乐工歌罢, 青因入问红红如何,云已得矣。 青出紿云:‘某有女弟子,久曾歌此,非新曲也。’即令隔屏风歌之,一声不失。乐工大惊异……寻达上听,翊日召入宜春院,宠泽隆异,宫中号记曲娘子。” 清余怀《板桥杂记·丽品》:“红红记曲采春歌,我亦闻歌唤奈何。”
清吴伟业《听朱乐隆歌》诗之四:“会看记曲红红笑,唤下丹青弄碧簫。”