chén jiān
shì jiān
gōng jiān
shēn jiān
qǐng jiān
bái jiān
sǐ jiān
wú jiàn
yè jiān
yīn jiān
lǐ jiān
dān jiān
gé jiān
zuò jiān
wéi jiān
bāo jiān
yáng jiān
tián jiān
zhòu jiān
fēn jiān
míng jiān
xuān jiān
wǔ jiān
cāi jiàn
tào jiān
shì jiān
qī jiān
xì jiān
kōng jiān
jì jiān
jiā jiān
guǐ jiān
yuán jiān
fǎn jiàn
yǐn jiān
yóu jiān
dāng jiàn
nèi jiān
fàn jiān
shāo jiān
jiā jiān
zǔ jiān
xiē jiān
qū jiān
shè jiān
míng jiān
gòu jiān
dié jiān
shí jiān
shè jiān
zhòng jiān
chén jiān
hòu jiān
liǎng jiān
yòng jiān
chéng jiān
xiǎo jiān
yuè jiān
zhōng jiān
kuí jiān
méi jiān
guāi jiān
zào jiān
jí jiān
huáng jiān
wèng jiān
dài jiān
zèn jiān
yī jiàn
qǐng jiān
shū jiān
nián jiān
fāng jiān
wǎn jiān
yí jiàn
shí jiān
guǐ jiān
tóu jiān
xī jiān
fā jiān
wài jiān
kuān jiān
fēi jiān
biāo jiān
qīng jiān
sī jiān
wǔ jiān
chū jiān
yīn jiān
zǎo jiān
shēng jiān
hēi jiān
jìn jiān
rén jiān
shǎo jiàn
xiāng jiān
yǒu jiàn
chéng jiàn
wǎn jiān
jū jiān
shāo jiān
pái jiān
xián jiān
fáng jiān
jǔ jiān
sāng jiān
kè jiān
yǎ jiān
shú jiān
wèi jiān
jié jiān
lì jiān
shùn jiān
qiú jiān
cǐ jiān
shū jiān
bīng jiān
fán jiān
háng jiān
rì jiān
lí jiàn
xiāng jiàn
luó jiān
cǎo jiān
chán jiān
kāi jiān
yuán jiān
sú jiān
qí jiān
áo jiān
kuī jiān
mín jiān
yún jiān
hé jiān
⒈ 毒乱,危害。
引《左传·定公四年》:“管蔡启商,惎间王室。”
杜预注:“惎,毒也。 周公摄政, 管叔、蔡叔开道紂子禄父,以毒乱王室。”
《新唐书·姚崇传》:“太子惧,上疏以崇等惎间王室,请加罪,贬为申州刺史。”
⒉ 挑拨离间。
引《明史·张翀传》:“重臣批答,乏体貌之宜,而入羣小惎间之论。”
清钱谦益《太祖实录辨证一》:“而次夫人独能知高帝,且以其子相託。当滁阳信谗疑忌, 高帝忧疑疾疢之时,其所以周旋侧陋解释惎间,又可知矣。”
清王韬《英待中国意见不同》:“英於中国,惟恐美人从而惎间之。”
⒊ 指嫌隙。
引《新唐书·李纲传》:“纲上书太子曰:‘……凡为人子,务孝谨,以慰上心,不宜听受邪説,与朝廷生惎间。’”
1.毒害。
2.忌恨。
3.教导。
间读音:jiān,jiàn[ jiān ]1. 两段时间或两种事物相接的地方:中间。间距。间奏。天地之间。
2. 在一定空间或时间内:田间。人间。
3. 房子内隔成的部分:里间。衣帽间。间量。
4. 量词,房屋的最小单位:一间房。