tǔ chóng
shuǐ chóng
rú chóng
là chóng
měng chóng
fán chóng
chán chóng
náng chóng
nì chóng
niè chóng
chéng chóng
kē chóng
xūn chóng
gǔ chóng
àn chóng
yíng chóng
hòu chóng
kūn chóng
shé chóng
bīng chóng
yǒng chóng
kuài chóng
gān chóng
yì chóng
huá chóng
gōu chóng
nián chóng
zhē chóng
xuán chóng
féi chóng
dī chóng
wǔ chóng
yàng chóng
zhù chóng
shī chóng
shāng chóng
qīng chóng
náo chóng
huī chóng
hūn chóng
jiè chóng
shā chóng
sāng chóng
tāo chóng
pá chóng
jīn chóng
jiàn chóng
pán chóng
huā chóng
lián chóng
hún chóng
mù chóng
chǔn chóng
hé chóng
hán chóng
dǐng chóng
piáo chóng
shì chóng
dǐ chóng
fēi chóng
bào chóng
shuāng chóng
méi chóng
zhēn chóng
qín chóng
wō chóng
jiǎo chóng
qí chóng
míng chóng
xiē chóng
wō chóng
shā chóng
dù chóng
hái chóng
sī chóng
táo chóng
wén chóng
hòu chóng
jīng chóng
mán chóng
sān chóng
zhuàn chóng
wǎng chóng
yì chóng
qū chóng
luǒ chóng
qū chóng
shī chóng
luǒ chóng
yín chóng
huá chóng
lín chóng
diāo chóng
yǐ chóng
shū chóng
qìng chóng
xuán chóng
me chóng
yà chóng
láng chóng
méng chóng
chóng chóng
kūn chóng
jiǎ chóng
yǎn chóng
cháng chong
bǐ chóng
gāng chóng
dòu chóng
chòu chóng
yíng chóng
nián chóng
jiǎo chóng
yín chóng
huáng chóng
shū chóng
péng chóng
xiǎng chóng
máo chóng
yú chóng
lí chóng
huí chóng
hài chóng
zhà chóng
qiè chóng
lǎn chóng
lóng chóng
lì chóng
zhuō chóng
yīn chóng
liǎo chóng
yá chóng
hóng chóng
yǎo chóng
héng chóng
àn chóng
dú chóng
shēng chóng
shī chóng
jiè chóng
dǎ chóng
dà chóng
shī chóng
xià chóng
yóu chóng
fù chóng
fěi chóng
nǎn chóng
jiǔ chóng
cǎo chóng
xūn chóng
jiāo chóng
xíng chóng
guī chóng
shān chóng
mì chóng
chī chóng
yuán chóng
yǔ chóng
luǒ chóng
jiè chóng
⒈ 身无羽毛鳞甲的动物。古代常用以指人。
引《大戴礼记·易本命》:“倮之虫三百六十,而圣人为之长。”
汉王充《论衡·遭虎》:“夫虎,毛虫;人,倮虫。毛虫飢,食倮虫,何变之有?”
清龚自珍《释风》:“且吾与子何物?固曰:倮虫。”
没有羽毛或鳞介以蔽身的动物。《孔子家语.执辔》:「倮虫三百有六十,而人为之长,此干巛之美也。」也作「裸虫」。