kūn chí
kūn líng
kūn jì
kūn zhòng
kūn zhóu
kūn dǎng
kūn pǔ
kūn shān
kūn yán
kūn wèi
kūn jī
kūn zhú
kūn fēng
kūn láng
kūn qí
kūn mí
kūn cóng
kūn xū
kūn qiū
kūn diào
kūn tí
kūn gāng
kūn lǐng
kūn jù
kūn yǒu
kūn miáo
kūn tái
kūn chóng
kūn róng
kūn dāo
kūn yuè
kūn tú
kūn wèi
kūn nú
kūn hòu
kūn réng
kūn qiū
kūn dì
kūn lún
kūn lún
kūn gǎng
kūn sūn
kūn yì
kūn wú
kūn hūn
kūn qǔ
kūn qiāng
kūn míng
kūn líng
kūn fēng
kūn huǒ
kūn mò
kūn dì
kūn yù
kūn fǔ
kūn xiù
kūn dèng
kūn tǐ
kūn jiàn
kūn yí
kūn huá
kūn bù
亦作“(.好工具)昆莫”。
⒈ 亦作“昆莫”。 汉时乌孙王的名号,犹匈奴之单于。自汉宣帝甘露元年起, 乌孙有大小二昆弥,均受汉王朝册封。
引《汉书·西域传下·乌孙国》:“昆莫,王号也,名猎骄靡,后书‘昆弥’云。”
颜师古注:“昆莫本是王号。而其人名猎骄靡,故书云‘昆弥’。昆取昆莫,弥取骄靡。弥、靡音有轻重耳,盖本一也。后遂以昆弥为其王号也。”
昆kūn(1)(名)哥哥:~仲|~季(弟兄)。(2)(名)〈书〉子孙;后嗣:后~。
弥读音:mí,mǐ[ mí ]1. 满,遍:弥满。弥月(a.整一个月;b.婴儿满月)。弥望(满眼)。弥天(满天,形容极大的)。
2. 补,合:弥补。弥缝。弥封。
3. 更加:弥坚。欲盖弥彰。
4. 水满的样子:弥漫。
5. 久,远:弥留(病久留不去,后称病重将死)。弥亘(连绵不断)。
6. 姓。