ào yì
ào fàng
ào bì
ào bèi
ào lǎn
ào qì
ào qì
ào sàn
ào shàng
ào sǐ
ào tóng
ào pì
ào gǔ
ào tīng
ào sè
ào chǐ
ào rán
ào piě
ào àn
ào dá
ào wù
ào jié
ào kè
ào hěn
ào hū
ào xìng
ào wǔ
ào nüè
ào hěn
ào xiá
ào jù
ào lì
ào hěn
ào hán
ào pì
ào zàn
ào zòng
ào màn
ào tài
ào shuāng
ào ěr
ào shì
ào lì
ào nòng
ào dàn
ào shì
ào yì
ào dàng
ào ní
ào sì
ào wán
ào tiān
ào wù
ào xì
ào sú
ào nì
ào yǎ
lín nì
páng nì
pì nì
xián nì
jī nì
hū nì
hái nì
miè nì
pí nì
áo nì
xié nì
gāo nì
miǎn nì
dì nì
dǎo nì
gù nì
sì nì
jiāo nì
lín nì
miǎo nì
pì nì
kuī nì
diāo nì
shú nì
yú nì
kàn nì
yīng nì
ào nì
huí nì
è nì
huán nì
dì nì
è nì
diāo nì
⒈ 傲慢斜视;骄傲。
引唐罗隐《送宣武徐巡官》诗:“傲睨公卿二十年,东来西去只悠然。”
清蒲松龄《聊斋志异·司文郎》:“餘杭生时一遇之,虽不甚倾谈,而傲睨之气顿减。”
《西湖二集·韩晋公人奁两赠》:“这戎昱 ……自恃有才,有性极是傲睨,看人不在眼里。”
鲁迅《坟·文化偏至论》:“屹然出中央而无校讎,则其益自尊大,寳自有而傲睨万物,固人情所宜然,亦非甚背於理极者矣。”
倨慢斜视,含有轻视之意。