lǒng shān
lǒng xī
lǒng shàng
lǒng shù
lǒng shù
lǒng chéng
lǒng qín
lǒng duàn
lǒng qiū
lǒng qiū
lǒng shǔ
lǒng yì
lǒng sāi
lǒng guān
lǒng niǎo
lǒng lián
lǒng yòu
lǒng shǒu
lǒng bǎn
lǒng hǎi
lǒng kè
lǒng zǒng
lǒng tóu
lǒng dǐ
lǒng jù
lǒng dào
lǒng yīn
lǒng shuǐ
lǒng zhǒng
lǒng bǎn
lǒng suì
lǒng dí
lǒng mǔ
bǎi mǔ
lǚ mǔ
qīng mǔ
zī mǔ
lái mǔ
dì mǔ
shì mǔ
yīng mǔ
chóu mǔ
qí mǔ
dōng mǔ
huì mǔ
zāi mǔ
zhōng mǔ
qiān mǔ
yīn mǔ
jí mǔ
quǎn mǔ
lǒng mǔ
qiān mǔ
jǐng mǔ
liè mǔ
gōng mǔ
cháng mǔ
qī mǔ
yè mǔ
mín mǔ
lǒng mǔ
wén mǔ
gū mǔ
shuì mǔ
chē mǔ
nán mǔ
qǐng mǔ
tián mǔ
nóng mǔ
bū mǔ
⒈ 田地。
引《战国策·赵策四》:“昔者尧见舜於草茅之中,席陇亩而廕庇桑,阴移而授天下传。”
《三国志·蜀志·诸葛亮传》:“亮躬耕陇亩,好为《梁父吟》。”
唐杜甫《兵车行》:“纵有健妇把锄犁,禾生陇亩无东西。”
鲁迅《坟·摩罗诗力说》:“吾若迁居植民地,当为其长,尽吾陇亩,为帝植麻。”
⒉ 草野,山野。
引《史记·项羽本纪》:“然羽非有尺寸乘埶,起陇亩之中,三年,遂将五诸侯灭秦。”
明唐顺之《告病疏》:“如遂废不可復用,臣亦得没齿陇亩,死无所恨。”
太平天囯洪仁玕《干王洪宝制》:“欲出仕於妖门,动牵荆棘;欲隐跡於陇亩,无地容身。”
田亩。《史记.卷七.项羽本纪.太史公曰》:「羽非有尺寸,乘势起于陇亩之中。」明.方孝孺〈深虑论〉:「汉帝起陇亩之匹夫,而卒亡秦之社稷。」亦引申出身于平民。
1.陇山,山名。在陕西、甘肃交界处:~右。
2.甘肃的别称。
3.古又同“垄”。
亩读音:mǔ亩mǔ(量)地积单位。十分等于一亩;一百亩等于一顷。现用市亩。一市亩等于六十平方市丈;合1/15公顷:~产。