wǎn chuàng
qiǎo chuàng
liàng chuàng
hán chuàng
suān chuàng
cè chuàng
hán chuàng
āi chuàng
shāng chuàng
dào chuàng
gěng chuàng
cǎn chuàng
qī chuàng
jīng chuàng
qīn chuàng
yí chuàng
lí chuàng
chéng chuàng
xī chuàng
qiǎo chuàng
gǎn chuàng
hàn chuàng
cuī chuàng
bēi chuàng
忧伤;凄凉。
⒈ 忧伤;凄凉。
引南朝宋颜延之《行殣赋》:“行徘徊於永路,时悄愴於川侣。”
唐柳宗元《至小丘西小石潭记》:“坐潭上,四面竹树环合,寂寥无人,凄神寒骨,悄愴幽邃。”
宋陆游《五月二十三夜记梦》诗:“非惟履嶮足踸踔,已觉处幽神悄愴。”
静寂得令人感到悲伤。
1. 忧愁:悄切。悄怆。悄然落泪。忧心悄悄。
2. 寂静无声:悄然无声。悄寂。悄静。悄声。
怆读音:chuàng怆chuàng(形)〈书〉悲伤。