hān dāi
hān shǎ
hān shi
hān xióng
hān dāi
hān dà
hān shēng
gàng dùn
hān jiàn
hān zi
hān zhuō
hān zhēn
hān cōng
hān jìn
hān gàng
hān jí
hān xī
hān qǐn
hān xiào
hān zhí
hān wù
hān tài
hān tiào
hān qì
hān lián
hān chī
hān chéng
hān hòu
hān pí
hān jū
hān láng
hān liáo
hān sè
hān ér
hān hài
hān miù
hān xì
hān wán
hān hān
hān bāo
⒈ 痴呆貌;质朴貌。
引宋范成大《睡起》诗:“憨憨与世共儿嬉,兀兀从人笑我痴。”
明沉榜《宛署杂记·志遗四》:“寺僧来迓,年可七十,眉修而白,与之言,亦自质愿,憨憨若无怀氏。”
《金瓶梅词话》第三九回:“恰好今日打醮,只好了你吃的恁憨憨的来家。”
丁玲《太阳照在桑干河上》十一:“他望见街上的人都望着他,便朝大家憨憨的笑了。”