shǐ hàn
shǐ jiā
shǐ chéng
shǐ gǎo
shǐ jūn
shǐ àn
shǐ chén
shǐ cè
shǐ fǎ
shǐ qián
shǐ lì
shǐ shì
shǐ jù
shǐ jú
shǐ dié
shǐ shì
shǐ kè
shǐ lù
shǐ huáng
shǐ guǎn
shǐ jì
shǐ guān
shǐ dé
shǐ piān
shǐ wū
shǐ shí
shǐ shū
shǐ jiàng
shǐ cái
shǐ xué
shǐ qiān
shǐ hàn
shǐ zhì
shǐ hòu
shǐ lùn
shǐ jì
shǐ wén
shǐ huà
shǐ gōng
shǐ zuǒ
shǐ liào
shǐ yí
shǐ chēng
shǐ guān
shǐ tán
shǐ huò
shǐ gé
shǐ chāo
shǐ chuán
shǐ cè
shǐ biān
shǐ shī
shǐ chāo
shǐ shèng
shǐ lǐ
shǐ bù
shǐ jì
shǐ zhuàn
shǐ xū
shǐ jì
shǐ dān
shǐ jí
shǐ zhí
shǐ bān
shǐ dié
shǐ píng
xióng piān
líng piān
mìng piān
xiān piān
quán piān
zhǎng piān
kāi piān
xián piān
xíng piān
wán piān
bǎi piān
huá piān
xiá piān
chéng piān
wài piān
fā piān
chǔ piān
èr piān
qī piān
cè piān
mò piān
nǎng piān
jiā piān
dān piān
lín piān
gāo piān
zhōng piān
bào piān
shí piān
dào piān
móu piān
shǐ piān
yù piān
hóng piān
nèi piān
yù piān
lián piān
qí piān
yī piān
yǎ piān
gē piān
guàn piān
shī piān
fān piān
chéng piān
shī piān
míng piān
cán piān
cháng piān
chén piān
háo piān
qióng piān
duǎn piān
xīn piān
jī piān
xiǎo piān
xù piān
dà piān
yí piān
wǎng piān
yì piān
yāo piān
⒈ 《史籀篇》的省称。相传为周代教学童识字的字书。
引《汉书·平帝纪》:“徵天下通知逸经、古记、天文、历算、鐘律、小学、《史篇》……教授者,在所为驾一封軺传,遣诣京师。”
《汉书·王莽传上》:“徵天下通一艺教授十一人以上,及有逸《礼》、古《书》……《史篇》文字,通知其意者,皆诣公车。”
史shǐ(1)(名)历史:~学。(2)(名)古代掌管记载史事的官。(3)姓。
篇读音:piān篇piān(1)(名)首尾完整的文章:~章段落。(2)(名)(~儿)写着或印着文字的单张纸:歌~儿|单~。(3)(名)(~儿)用于文章、纸张、书页(一篇是两页)等:三~纸|一~论文。