shǐ gé
shǐ shū
shǐ chuán
shǐ chéng
shǐ lù
shǐ hàn
shǐ bù
shǐ huà
shǐ liào
shǐ lǐ
shǐ dié
shǐ xué
shǐ shī
shǐ wén
shǐ hòu
shǐ píng
shǐ jiā
shǐ zhí
shǐ chāo
shǐ bān
shǐ huò
shǐ gōng
shǐ dān
shǐ dié
shǐ yí
shǐ shèng
shǐ jì
shǐ cè
shǐ lùn
shǐ guān
shǐ guān
shǐ kè
shǐ cè
shǐ shí
shǐ qiān
shǐ shì
shǐ hàn
shǐ jì
shǐ qián
shǐ dé
shǐ cái
shǐ zhì
shǐ lì
shǐ gǎo
shǐ huáng
shǐ zhuàn
shǐ jūn
shǐ piān
shǐ jì
shǐ shì
shǐ chēng
shǐ guǎn
shǐ fǎ
shǐ jù
shǐ wū
shǐ chāo
shǐ jì
shǐ tán
shǐ zuǒ
shǐ jí
shǐ chén
shǐ jiàng
shǐ biān
shǐ jú
shǐ xū
shǐ àn
dīng jiàng
mén jiàng
chuán jiàng
chē jiàng
dài jiàng
dōu jiàng
yuán jiàng
bèi jiàng
méi jiàng
huà jiàng
gōng jiàng
zhèng jiàng
nǚ jiàng
xī jiang
huā jiàng
xīn jiàng
yì jiàng
suǒ jiàng
zǎi jiàng
tiě jiàng
jīn jiàng
mù jiàng
qiǎo jiàng
jǐn jiàng
zhēn jiàng
chèng jiàng
tóng jiang
táo jiàng
lún jiàng
chóng jiàng
bēi jiàng
shī jiàng
xié jiang
xuē jiàng
pí jiang
bǐ jiàng
jiǎng jiàng
xuán jiàng
yī jiàng
míng jiàng
zǐ jiàng
miè jiàng
shǐ jiàng
huà jiàng
jūn jiàng
zhuān jiàng
bān jiàng
zhé jiàng
shān jiàng
róng jiàng
bīng jiàng
jiě jiàng
biǎo jiàng
wǎ jiang
jī jiàng
tà jiàng
fān jiàng
fū jiàng
wén jiàng
yíng jiàng
yuān jiàng
guǐ jiàng
fān jiàng
jiāng jiàng
rén jiàng
yì jiàng
dàng jiàng
zǐ jiàng
zhú jiàng
liáng jiàng
chǔ jiàng
jù jiàng
cí jiàng
chuài jiàng
líng jiàng
tǒng jiàng
jiàng jiàng
shī jiàng
jiǎ jiàng
chuàng jiàng
jù jiàng
gōng jiàng
wū jiàng
shì jiàng
yín jiàng
zōng jiàng
qī jiang
xuàn jiàng
shàn jiàng
tiān jiàng
fǎ jiàng
yǐng jiàng
zōng jiàng
dà jiàng
shí jiang
bān jiàng
⒈ 指无史才而只重视文字形式的人。
引汉王充《论衡·量知》:“能彫琢文书,谓之史匠。”
清包世臣《艺舟双楫·答熙载九问》:“若以端若引绳为深於章法,此则史匠之能事耳。”
史shǐ(1)(名)历史:~学。(2)(名)古代掌管记载史事的官。(3)姓。
匠读音:jiàng1.工匠:铁~。铜~。木~。瓦~。石~。能工巧~。
2.指在某方面很有造诣的人:宗~。文学巨~。