zhǔn tiáo
zhǔn jiā
zhǔn xīng
zhǔn kuí
zhǔn xiàn
zhǔn xǔ
zhǔn wèi
zhǔn bèi
zhǔn zé
zhǔn què
zhǔn héng
zhǔn zhǔn
zhǔn zhèng
zhǔn fǎ
zhǔn ér
zhǔn nǐ
zhǔn mó
zhǔn shéng
zhǔn yuē
zhǔn xíng
zhǔn dùn
zhǔn jià
zhǔn chéng
zhǔn tí
zhǔn zhí
zhǔn zòu
zhǔn wàng
zhǔn kuàng
zhǔn tou
zhǔn cái
zhǔn shí
zhǔn liàng
zhǔn bǎo
zhǔn hú
zhǔn dù
zhǔn chéng
zhǔn píng
zhǔn jiàng
zhǔn chéng
zhǔn dìng
zhǔn gé
zhǔn shé
huáng hú
guī hú
míng hú
shè hú
zhòng gǔ
wén hú
líng hú
zhèng hú
dú hú
shù hú
jī hú
hé hú
biāo hú
chén hú
qián hú
lù hú
luán hú
guàn hú
yuān hú
hēi hú
bái hú
diào hú
guǎ hú
xuán hú
lóng hú
jiū hú
kè hú
guàn hú
kòng hú
zhǔn hú
gān hú
kūn hú
bié hú
xuán hú
hóng hú
⒈ 即正鹄。箭靶。引申为目标。
引清魏源《默觚下·治篇六》:“若乃志伊学颜之君子,固以内圣外王为準鵠,夫何本末偏枯之有!”
准zhǔn(动)准许:批~|不~。准zhǔn(1)基本义:(名)标准:(名)标准(2)(动)依据;依照:~前例处理。(3)(动)准确:~时|瞄~|钟~|投得~。(4)(副)一定:~去|~能完成。(5)(形)程度上虽不完全够;但可以作为某类事物看待的:~尉|~平原。
鹄读音:hú,gǔ[ hú ]天鹅。