huáng hài
huáng ràng
huáng dá
huáng cán
huáng rǎo
huáng náo
huáng kuì
huáng kǒng
huáng wèi
huáng huǐ
huáng wǎn
huáng lì
huáng lì
huáng jǔ
huáng hàn
huáng jù
huáng sǒng
huáng kuì
huáng è
huáng tì
huáng qiè
huáng něi
huáng jù
huáng luàn
huáng huò
huáng jiǒng
huáng nù
huáng huáng
huáng cù
huáng bù
huáng zhuó
huáng pò
huáng jí
huáng rán
huáng jì
huáng hài
huáng liàn
huáng gù
huáng yí
huáng yuè
huáng jù
dàng hài
xiā hài
hǔ hài
jī hài
huáng hài
guài hài
huáng hài
dòng hài
huán hài
lì hài
xuān hài
kě hài
lù hài
tán hài
bù hài
tàn hài
zhèn hài
yù hài
kǒng hài
kuāng hài
jī hài
qīng hài
bēng hài
zhuì hài
yí hài
diàn hài
fēng hài
zhèn hài
qū hài
jué hài
cán hài
huān hài
qí hài
sǒng hài
qīn hài
wǎn hài
yì hài
wēi hài
huá hài
sāo hài
tiào hài
huān hài
huān hài
bō hài
shòu hài
cāi hài
shǔ hài
yú hài
gǔ hài
zhé hài
tíng hài
sǒng hài
biāo hài
shè hài
dàng hài
huáng hài
jù hài
yǒng hài
jīng hài
biàn hài
jiē hài
kuáng hài
jì hài
jǔ hài
yí hài
xiǎng hài
⒈ 亦作“惶駴”。惊骇。
引《三国志·魏志·陈思王植传》“植益内不自安” 裴松之注引三国魏鱼豢《典略》:“至如脩者,听采风声,仰德不暇,目周章於省览,何惶骇於高视哉。”
《旧唐书·高仙芝传》:“俄而贼骑继至,诸军惶骇,弃甲而走,无復队伍。”
《明史·忠义传四·李中正》:“骤闻贼至,吏民惶駴,知县金会嘉弃城遁。”
鲁迅《故事新编·铸剑》:“‘你怎么认识我?……’他极其惶骇地问。”