fān pèi
fān huá
fān qǐ
fān bù
fān jī
fān gān
fān huā
fān yóu
fān lí
fān jǐ
fān zhì
fān báo
fān zhuàng
fān xìn
fān gài
fān zhī
fān hóng
fān sǎ
fān shā
fān wǔ
fān qí
fān ér
fān shèng
fān fān
fān rán
fān zhǐ
fān máo
fān jié
fān sǎn
fān sǎn
fān zǐ
fān huī
qí hóng
yù hóng
chuí hóng
cǎi hóng
xiā hóng
fù hóng
diàn hóng
bái hóng
fēn hóng
wǎn hóng
kuà hóng
liáng hóng
yǐn hóng
jīng hóng
xiè hóng
qiáo hóng
guàn hóng
móu hóng
wén hóng
xiá hóng
shū hóng
zhí hóng
cháng hóng
duàn hóng
ní hóng
fēng hóng
dān hóng
yān hóng
fān hóng
qíng hóng
cán hóng
yīn hóng
rì hóng
cí hóng
⒈ 指寺中长幡。其形长展如虹,故称。
引唐高宗《谒大慈恩寺》诗:“花盖飞团影,幡虹曳曲阴。”
唐赵彦昭《奉和幸大荐福寺》诗:“刹凤迎琱輦,幡虹驻綵旗。”
一种用竹竿等挑起来垂直挂着的长条形旗子。
虹读音:hóng,jiàng[ hóng ]大气中一种光的现象,天空中的小水珠经日光照射发生折射和反射作用而形成的弧形彩带,由外圈至内圈呈红、橙、黄、绿、蓝、靛、紫七种颜色。出现在和太阳相对着的方向。也叫彩虹。