dào yīn
chéng yīn
tuō yīn
chéng yīn
yuè yīn
lù yīn
tiān yīn
fú yīn
cì yīn
mào yīn
zōng yīn
zǔ yīn
nán yīn
wǔ yìn
xiū yīn
yīn yīn
gān yīn
nóng yīn
pí yīn
shì yīn
jūn yīn
yǎn yīn
fēng yīn
liǔ yīn
wén yīn
měi yīn
bǔ yīn
liáng yīn
bì yìn
lǜ yīn
bāo yīn
pì yīn
chuí yīn
bàng yīn
xù yīn
jiè yīn
ēn yìn
chéng yīn
fù yīn
xūn yīn
cí yīn
zòu yīn
xí yīn
lǜ yīn
shù yīn
庇荫bìyìn
(1) 树木 遮住阳光
例其叶又茂盛,可以庇荫人英give s旦流离,无人庇荫英protect;shield⒈ 亦作“庇荫”。 遮蔽。
引《国语·晋语九》:“木有枝叶,犹庇廕人,而况君子之学乎?”
《诗·小雅·隰桑》“隰桑有阿,其叶有难” 汉郑玄笺:“其叶又茂盛,可以庇荫人。”
晋袁宏《后汉纪·献帝纪》:“洛阳丘墟,靡所庇荫。”
⒉ 庇护。
引北齐颜之推《颜氏家训·勉学》:“父兄不可常依,乡国不可常保,一旦流离,无人庇廕,当自求诸身耳。”
唐白居易《初丧崔儿报微之晦叔》诗:“文章十帙官三品,身后传谁庇廕谁?”
唐封演《封氏闻见记·讽切》:“贺素詼谐,应声答曰:‘ 知章蒙相公庇荫不少。’”
明李贽《别刘肖川书》:“居家则庇荫於父母;居官则庇荫於官长;立朝则求庇荫於宰臣;为边帅则求庇荫於中官;为圣贤则求庇荫於孔孟 ;为文章则求庇荫於班马。”
《镜花缘》第三回:“自中宗嗣圣元年甲申即位,赖唐家一点庇廕,天下倒也无事。”
遮住阳光。
如:「这棵老榕树正好可以为我们庇荫。」