jùn biàn
chěng biàn
lián biàn
xuān biàn
chá biàn
rèn biàn
tiáo biàn
pōu biàn
tī biàn
bié biàn
qiáng biàn
lì biàn
cí biàn
chí biàn
huì biàn
lùn biàn
zhēn biàn
guǐ biàn
bái biàn
sī biàn
jiǎng biàn
jiāo biàn
kǒu biàn
gāi biàn
shàn biàn
dìng biàn
shěn biàn
zé biàn
dòu biàn
fú biàn
xiáng biàn
zhì biàn
sù biàn
wèn biàn
míng biàn
shé biàn
piān biàn
tíng biàn
cái biàn
zhì biàn
tán biàn
xiǎo biàn
chěng biàn
shè biàn
miào biàn
hóng biàn
fú biàn
wén biàn
shé biàn
mǐn biàn
yán biàn
wú biàn
guǐ biàn
chóu biàn
shí biàn
jiàn biàn
zī biàn
zhì biàn
jì biàn
bó biàn
huá biàn
téng biàn
fēn biàn
gǒu biàn
kǎo biàn
zhēng biàn
qǔ biàn
jūn biàn
chàng biàn
dá biàn
yǎn biàn
lǐ biàn
hǎo biàn
dà biàn
bó biàn
zhěng biàn
hù biàn
àn biàn
cái biàn
chéng biàn
xùn biàn
shēn biàn
jī biàn
dì biàn
jiào biàn
shì biàn
zhì biàn
qū biàn
tōng biàn
zhì biàn
⒈ 亦作“舌辩”。
⒉ 唐宋时称说书者为舌辨。
引宋吴自牧《梦粱录·小说讲经史》:“説话者谓之舌辨。虽有四家数,各有门庭。”
⒊ 口才敏捷。
引《三国演义》第六十回:“松知修是个舌辨之士,有心难之。”
明沉德符《野获编·兵部·金丹说客》:“金丹者,吾邑诸生也。素以舌辨见称,微有拳勇。”
《近十年之怪现状》第九回:“况且伊紫旒这个人能言舌辩。在上海若干年,上下人等,三教九流,他没有不认得的。”