tuō fěng
tuō jì
tuō luó
tuō jiāo
tuō shēn
tuō jì
tuō hǎo
tuō biàn
tuō gōng
tuō zi
tuō mèi
tuō yīn
tuō fù
tuō gū
tuō fǎ
tuō hòu
tuō lài
tuō xīn
tuō chēng
tuō jí
tuō shì
tuō lǜ
tuō fù
tuō tǐ
tuō qiāng
tuō fēng
tuō yán
tuō dǐ
tuō jǐng
tuō sǐ
tuō xìn
tuō pán
tuō shǐ
tuō qíng
tuō mìng
tuō chéng
tuō ér
tuō zhí
tuō mò
tuō duó
tuō qì
tuō chā
tuō jiù
tuō kāi
tuō kào
tuō guǎn
tuō shén
tuō tuó
tuō bō
tuō fú
tuō pài
tuō shū
tuō jǔ
tuō bìng
tuō tuō
tuō hūn
tuō fù
tuō nà
tuō shǎng
tuō cí
tuō líng
tuō jiào
tuō huái
tuō sù
tuō dà
tuō chǎn
tuō pán
tuō lǐ
tuō bá
tuō cí
tuō yùn
tuō pí
tuō mèng
tuō biǎo
tuō wù
tuō shú
tuō qiǎo
tuō qǐ
tuō jiù
tuō luò
tuō yù
tuō zú
tuō guó
tuō chéng
tuō míng
tuō jū
tuō yǎng
tuō bì
tuō yù
tuō sī
tuō shì
tuō dǎn
tuō mù
tuō dòu
tuō huó
tuō sè
tuō mào
tuō sāi
tuō biǎo
tuō lǐ
tuō zhōng
tuō chǔ
tuō tiān
tuō hào
tuō xiǎng
tuō gù
tuō dàng
tuō shēng
tuō fēn
tuō zàng
tuō jiā
tuō shè
tuō ài
参见:托钵 ,[.好工具]托钵
⒈ 手托钵盂。指僧人赴斋堂吃饭或向施主乞食。钵。梵语的省音译,意为应器。比丘的食器。
引《联灯会要·雪峰义存禅师》:“鐘未鸣,鼓未响,托鉢向甚么处去?”
《续传灯录·惟正禅师》:“闻托鉢乞食,未闻安坐以享。”
明高濂《玉簪记·谭经》:“衣食浑无措,空门来托鉢。”
明陈贞慧《书癸巳毘陵事》:“其时有澹上人,从匡庐来,肩瓢笠,日托钵於市。”
⒉ 泛谓贫困求人。
引清张鹿徵《与程端伯先生书》:“邇来落魄无似,托鉢东牟。”
清和邦额《夜谭随录·崔秀才》:“盍投笔从戎,聊以博升斗,不犹愈於托鉢同人,受守钱虏之轻薄乎?”
《黑籍冤魂》第二十回:“终日在街头沿门托钵,到了夜间,就在人家屋檐下歇宿。”
僧人的食具称为「钵」。佛教僧人乞求布施、化缘,皆以手托承钵盂,故称为「托钵」。后引为乞食、讨饭之意。
托tuō(1)(动)本义:寄托:寄托(2)(动)手掌或其他东西向上承受(物体):~起|~盘。(3)(名)(托儿)托子;类似托子的东西:花~。(4)陪衬:烘~|衬~。(5)(动)委托;寄托:拜~|恳~。(6)(动)推托。(7)(动)依赖。(8)(名)压强单位;一托等于一毫米汞柱的压强;一大气压为760托。旧作乇(tuō)。
钵读音:bō钵bō(1)(名)陶制的器具。像盆而较小;用来盛饭等。(2)(名)钵盂(古代和尚用的饭碗)。