qiē jiū
xùn jiū
lùn jiū
shěn jiū
yuán jiū
bù jiū
chá jiū
pò jiū
dān jiū
bó jiū
bó jiū
wěi jiū
jiǎng jiu
chǎn jiū
cān jiū
yán jiū
jū jiū
zhòng jiū
yán jiū
shàng jiū
liàn jiū
tàn jiū
xún jiū
tí jiū
gēn jiū
xún jiū
píng jiū
rěn jiū
jiǎn jiū
zé jiū
cè jiū
jìn jiū
ān jiū
shěn jiū
jié jiū
bèi jiū
chè jiū
shēn jiū
mò jiū
pī jiū
ná jiū
gēn jiū
sòng jiū
hé jiū
bì jiū
kǎo jiu
xué jiū
tǎo jiū
zhōng jiū
qióng jiū
dòng jiū
guī jiū
ná jiū
gāi jiū
xiáng jiū
jīng jiū
xì jiū
qián jiū
pán jiū
zhuī jiū
jiě jiū
xuān jiū
tuī jiū
kuī jiū
mó jiū
miàn jiū
tōng jiū
lǎn jiū
xià jiū
kān jiū
gé jiū
shěng jiū
chá jiū
shēn jiū
⒈ 熟悉。
引《晋书·王隐传》:“隐以儒素自守,不交势援,博学多闻,受父遗业,西都旧事,多所諳究。”
宋苏洵《衡论上·广士》:“少而习法律,长而习狱讼。老姦大豪,畏惮慑伏。吏之情状,变化出入,无不諳究。”
清薛福成《保荐使才疏》:“至若通事之流,非不諳究语言,难免沾染洋习。”