yàn yóu
yàn qiú
yàn yǔ
yàn mián
yàn xī
yàn qǐng
yàn bū
yàn xián
yàn ruò
yàn ān
yàn shǎng
yàn jià
yàn wò
yàn yáng
yàn càn
yàn zuò
yàn rán
yàn yàn
yàn xiē
yàn jìng
yàn qǐn
yàn qǐ
yàn zhòu
yàn wēn
yàn qīng
yàn jì
yàn chǔ
yàn shì
yàn kè
yàn níng
yàn yīng
yàn jū
yàn guī
lóng mián
dōng mián
dān mián
míng mián
ān mián
xiū mián
xià mián
xiǎo mián
zài mián
qiān mián
qiān mián
kuí mián
hān mián
zhǎng mián
shěn mián
qiān mián
cán mián
cháng mián
yàn mián
hè mián
chéng mián
yǒng mián
sān mián
gān mián
bù mián
zhòu mián
xuàn mián
niú mián
cuī mián
rù mián
yōng mián
shú mián
tíng mián
hān mián
shī mián
shuì mián
lù mián
wèng mián
chū mián
gāo mián
qiān mián
chūn mián
安眠。
谓睡得很迟才起床。
⒈ 安眠。
引唐杜甫《遣兴》诗之一:“安得廉颇将,三军同晏眠。”
宋王安石《阴山画虎图》诗:“禽逃兽遁亦萧然,岂若封疆今晏眠。”
清徐树丕《寄徐亦史广文》诗:“署冷真忘世,官清得晏眠。”
⒉ 谓睡得很迟才起床。
引唐曹松《长安春日》诗:“尘中一丈日,谁是晏眠人?”
清唐孙华《春日病中杂咏》之二:“身为晏眠丰暇豫,腹因断肉得清虚。”
晏yàn(1)(形)迟:~起。(2)同“宴”。(3)(Yàn)姓。
眠读音:mián眠mián(1)(名)睡眠:催~|失~|冬~|休~。(2)(名)某些动物在一段时间内不动不吃的现象。