róng hùn
róng gěng
róng yì
róng tài
róng yí
róng róng
róng hé
róng guāng
róng jīng
róng yuǎn
róng hún
róng zī
róng tài
róng diào
róng dá
róng fēng
róng yè
róng zì
róng qiū
róng chàng
róng juàn
róng míng
róng xiǎn
róng liàn
róng wò
róng lǎng
róng huì
róng chàng
róng nuǎn
róng huà
róng jiě
róng huì
róng hé
róng jiā
róng liú
róng rù
róng jié
róng guàn
róng chè
róng qià
róng xiè
róng shì
róng róng
róng táo
róng zūn
róng yì
róng tōng
huān jiā
huān jiā
páng jiā
yān jiā
chéng jiā
lún jiā
huān jiā
kuǎn jiā
róng jiā
jūn jiā
rú jiā
huān jiā
chàng jiā
wán jiā
táng jiā
gāi jiā
zhōu jiā
qià jiā
wěn jiā
yù jiā
xún jiā
gǎn jiā
pǔ jiā
zhān jiā
rùn jiā
hàn jiā
jiāo jiā
⒈ 融通和洽。
引宋叶适《开禧二年上宁宗皇帝札子》之三:“陛下修实政於上,而又行实德於下,和气融浹,善颂流闻,此其所以能屡战而不屈,必胜而无败者也。”
清王夫之《薑斋诗话》卷上:“‘ 吴楚东南坼,乾坤日夜浮。’乍读之若雄豪,然而适与‘亲朋无一字,老病有孤舟’相为融浹。”
郭绍虞《中国文学批评史》四:“以写景的心理言情,同时也以言情的心理写景,这样才见情景融浃之妙,这样才是所谓神韵。”