miàn jiāng
liáng jiāng
yè jiāng
guì jiāng
hú jiāng
yāng jiāng
shuǐ jiāng
qióng jiāng
pēn jiāng
lù jiāng
dèng jiāng
sōng jiāng
yǐn jiāng
miàn jiāng
liáo jiāng
xiāng jiāng
lào jiāng
dǐng jiāng
tǔ jiāng
suān jiāng
huī jiāng
zhè jiāng
chéng jiāng
shén jiāng
làn jiāng
xǐ jiāng
guàn jiāng
fān jiāng
zhì jiāng
yì jiāng
zhǐ jiāng
xiá jiāng
jiāo jiāng
jiāo jiāng
yē jiāng
yún jiāng
jīn jiāng
cù jiāng
dǎ jiāng
bàng jiāng
wáng jiāng
xìng jiāng
cù jiāng
méi jiāng
zāo jiāng
dòu jiāng
bāo jiāng
hán jiāng
jiǔ jiāng
shí jiāng
guǐ jiāng
yí jiāng
mó jiāng
yáo jiāng
xuè jiāng
yún jiāng
fū jiāng
yán jiāng
yǐ jiāng
dì jiāng
mài jiāng
mì jiāng
ní jiāng
làn jiāng
dòu jiāng
xuán jiāng
táng jiāng
hán jiāng
xiǔ jiāng
yù jiāng
tiān jiāng
shàng jiāng
dā jiāng
zhù jiāng
shā jiāng
mó jiāng
táo jiāng
nǎo jiāng
⒈ 古代制造陶瓷器物时,将陶土原料过滤极细的一种工艺。邓,用同“澄”。
引《金瓶梅词话》第六一回:“伯爵道:‘花到不打紧,这盆正是官窰双箍邓浆盆。都是用绢罗打,用脚跐过泥,纔烧造这个物儿,与苏州邓浆砖一个样儿做法。’”
邓dèng姓。
浆读音:jiāng,jiàng[ jiāng ]1. 比较浓的液体:豆浆。纸浆。灰浆。浆果。浆液。
2. 用粉浆或米汤等浸润纱、布、衣服等物:浆洗。