dǎ tòng
sù tōng
dà tōng
róng tōng
xiāng tōng
zhōu tōng
páng tōng
bó tōng
shén tōng
xíng tōng
guàn tōng
gōu tōng
zhī tōng
míng tōng
hóng tōng
qià tōng
dá tōng
chàng tōng
chuān tōng
biàn tōng
yī tōng
cū tōng
sān tòng
cū tōng
lián tōng
hū tōng
shū tōng
shēn tōng
shuān tōng
yuán tōng
liù tōng
hǔ tōng
míng tōng
qián tōng
zhí tōng
diào tōng
pū tōng
tà tōng
gōu tōng
yī tōng
hǎi tōng
jiǔ tōng
méng tōng
gòng tōng
wén tōng
jiāo tōng
chàng tōng
bó tōng
dèng tōng
huì tōng
jiē tōng
bù tōng
hé tōng
kuān tōng
huà tōng
wǔ tòng
jiǎng tōng
jīn tōng
yīn tōng
shèng tōng
chù tōng
qīn tōng
kè tōng
hùn tōng
gōu tōng
míng tōng
quán tōng
mǎ tōng
hé tōng
bàn tōng
bàng tōng
guàn tōng
wú tōng
zhōng tōng
gòng tōng
shāng tōng
yuán tōng
líng tōng
qiàn tōng
chuàn tōng
héng tōng
shàng tōng
qiáng tōng
quán tōng
gāi tōng
chē tōng
yōu tōng
gāi tōng
qiú tōng
hù tōng
yān tōng
mì tōng
hēng tōng
pū tōng
qióng tōng
mìng tōng
pū tōng
gǎn tōng
pēng tōng
ān tōng
hóng tōng
guān tōng
gōu tōng
jīng tōng
biàn tōng
jiān tōng
gòu tōng
liú tōng
huì tōng
sì tòng
yā tōng
pǔ tōng
yùn tōng
jiān tōng
dǎi tōng
chī tōng
jiào tōng
zhǐ tōng
lù tōng
kuò tōng
mǎi tōng
kǎ tōng
biàn tōng
qīng tōng
yín tōng
wú tōng
líng tōng
lì tōng
hóng tōng
jū tōng
kāi tōng
lüè tōng
bā tōng
dì tōng
huì tōng
⒈ 西汉蜀郡南安 (今四川乐山 )人。因得文帝宠幸,官至上大夫,赐钱无数。又赐以蜀郡严道铜山,许自铸钱, 邓氏钱遂遍天下。后世遂以“邓通”为钱的代称。参阅《史记·佞幸列传》。
引《金瓶梅词话》第三十回:“富贵必因奸巧得,功名全仗邓通成。”
人名。生卒年不详。汉南安(今四川省夹江县西北)人,为文帝的宠臣,获赏铜山,得自铸钱,由是大富。景帝立,以事怨通,尽没其财,后竟贫饿而死。
邓dèng姓。
通读音:tōng,tòng[ tōng ]1.没有堵塞,可以穿过:管子是~的。山洞快要打~了。这个主意行得~。
2.用工具戳,使不堵塞:用通条~炉子。
3.有路达到:四~八达。火车直~北京。
4.连接;相来往:沟~。串~。私~。~商。互~有无。
5.传达;使知道:~知。~报。~个电话。
6.了解;懂得:~晓。精~业务。粗~文墨。不~人情。他~三国文字。
7.指精通某一方面的人:日本~。万事~。
8.通顺:文章写得不~。
9.普通;一般:~常。~病。~例。~称。
10.姓。