hú qiáo
hú léi
hú fáng
hú lǐng
hú rén
hú shǒu
hú jùn
hú tiān
hú lòu
hú jiāng
hú kē
hú shǐ
hú lú
hú shāng
hú zūn
hú cān
hú gān
hú zǐ
hú liáng
hú fēng
hú sūn
hú píng
hú jiàn
hú lú
hú qiū
hú gōng
hú láng
hú sūn
hú cān
hú cān
yǐ jiāng
miàn jiāng
yún jiāng
xuán jiāng
yún jiāng
shuǐ jiāng
yí jiāng
tǔ jiāng
cù jiāng
yì jiāng
làn jiāng
jiāo jiāng
yè jiāng
dòu jiāng
zhǐ jiāng
suān jiāng
sōng jiāng
chéng jiāng
shén jiāng
dèng jiāng
yù jiāng
táo jiāng
xuè jiāng
bàng jiāng
ní jiāng
yáo jiāng
shàng jiāng
xiá jiāng
yán jiāng
lào jiāng
zhù jiāng
làn jiāng
hán jiāng
tiān jiāng
jiǔ jiāng
méi jiāng
hú jiāng
shí jiāng
liáo jiāng
xiāng jiāng
yāng jiāng
guǐ jiāng
xiǔ jiāng
mó jiāng
jiāo jiāng
mài jiāng
cù jiāng
guàn jiāng
dǐng jiāng
hán jiāng
pēn jiāng
zhè jiāng
dǎ jiāng
xìng jiāng
yǐn jiāng
wáng jiāng
fān jiāng
liáng jiāng
táng jiāng
dā jiāng
bāo jiāng
zāo jiāng
guì jiāng
shā jiāng
miàn jiāng
nǎo jiāng
huī jiāng
mó jiāng
qióng jiāng
dì jiāng
zhì jiāng
jīn jiāng
mì jiāng
dòu jiāng
fū jiāng
xǐ jiāng
yē jiāng
lù jiāng
茶水、酒浆。以壶(.好工具)盛之,故称。
⒈ 茶水、酒浆。以壶盛之,故称。参见“壶浆簞食”。
引《公羊传·昭公二十五年》:“国子执壶浆。”
唐李白《丁督护歌》:“水浊不可饮,壶浆半成土。”
元张宪《岳鄂王歌》:“义旗所指人不惊,王师到处壶浆迎。”
明张居正《黄马》诗:“扬鞭渡淮淮水清, 金陵父老壶浆迎。”
臧克家《自己的写照》五:“一脚踏遍了千古的战场,沿途的民众爱戴我们,大道两旁断不了壶浆。”
用壶盛放饮料或酒。
壶hú(1)(名)陶瓷或金属等制成的容器;有嘴;有把儿或提梁;用来盛液体;从嘴往外倒:茶~|酒~|喷~。(2)(Hú)姓。壶kǔn(名)宫里面的路。
浆读音:jiāng,jiàng[ jiāng ]1. 比较浓的液体:豆浆。纸浆。灰浆。浆果。浆液。
2. 用粉浆或米汤等浸润纱、布、衣服等物:浆洗。