shǎn luò
shǎn zhuó
shǎn wù
shǎn cuò
shǎn shuò
shǎn rán
shǎn xiàn
shǎn shū
shǎn yú
shǎn jī
shǎn kǎ
shǎn nà
shǎn yào
shǎn huī
shǎn hū
shǎn píng
shǎn guò
shǎn ēn
shǎn shū
shǎn shī
shǎn shēn
shǎn diàn
shǎn tuì
shǎn kāi
shǎn zhàn
shǎn suō
shǎn liàng
shǎn shī
shǎn cuò
shǎn guāng
shǎn duō
shǎn chàn
shǎn duǒ
shǎn yìng
shǎn fàng
shǎn bì
shǎn jué
shǎn hóng
shǎn chuí
shǎn shuò
shǎn shè
shǎn yì
shǎn shí
shǎn mù
shǎn dòng
shǎn zǒu
shǎn niàn
shǎn zuàn
shǎn nǜ
shǎn shì
shǎn pò
shǎn dào
shǎn xià
shǎn shǎn
闪闪shǎnshǎn
(1) 形容光亮四射或闪烁
例电光闪闪例那长年积雪高插云霄的群峰,像集体起舞时的维吾尔族少女的珠冠,银(.好工具)光闪闪。——《天山景物记》英sparkle⒈ 光亮四射;闪烁不定。
引南朝宋刘义庆《世说新语·容止》:“双目闪闪若巖下电。”
元张可久《折桂令·江上次刘时中韵》曲:“隐隐鸣鼉,嗷嗷旅雁,闪闪飞萤。”
冰心《寄小读者》十一:“自此稍右,三星一串,闪闪照人,想来不是‘牵牛’,就是‘织女’。”
魏巍《东方》第六部第十四章:“掀开盖子,里面是一枚金光闪闪的勋章。”
⒉ 物体动摇不定貎。
引唐唐彦谦《长溪秋望》诗:“寒鸦闪闪前山去, 杜曲黄昏独自愁。”
宋范成大《长风沙》诗:“绵绵淮山来,闪闪沙鸟去。”
《秦併六国平话》卷中:“军中列引战旗、踏白旗、十干旗、八卦旗,迎风闪闪。”
光线明灭不定的样子。