bù gàn
fàn gàn
gǎo gàn
zhōng gàn
qiú gàn
tóng gàn
tuǒ gàn
shàng gàn
gū gàn
rèn gàn
chōu gān
sǒng gàn
sān gān
dòng gàn
bēi gàn
zhì gàn
zhěn gān
tòu gàn
rú gàn
mén gàn
zhuǎn gàn
bèi gān
fǔ gàn
wú gàn
wú gān
míng gàn
bá gàn
qì gàn
yāo gàn
chēng gān
zhāi gàn
qì gàn
dǎn gàn
xiāng gān
yì gān
bái gàn
sǔn gān
wǔ gàn
shǐ gàn
cān gàn
lián gàn
qí gàn
kē gàn
cái gàn
chéng gàn
jīng gàn
bǐng gān
hóng gàn
mán gàn
xiāo gàn
xiāng gān
shū gàn
jǐn gàn
zhí gàn
yìng gàn
kǔ gàn
zhēn gàn
liáng gàn
yún gàn
yì gàn
wěi gàn
yì gàn
xuán gàn
shài gān
qīng gàn
báo gàn
hé gān
huáng gàn
diào gàn
shí gàn
ruò gān
měng gàn
zhú gàn
shuāng gàn
dà gàn
móu gàn
táng gàn
qín gàn
zhān gàn
bǎn gàn
xiǎo gàn
duàn gàn
qīng gàn
yù gàn
yīn gàn
zhǎng gàn
qiǎo gàn
diǎn gàn
qún gàn
xiā gān
cáo gàn
zhì gàn
shí gàn
lí gān
héng gàn
yíng gàn
jǐng gàn
chóu gàn
chì gān
yáng gàn
mò gàn
zuàn gàn
le gàn
ní gàn
méi gān
bǐ gàn
biān gàn
lóng gàn
jū gàn
lín gàn
zhī gàn
gǔ gàn
tiáo gàn
sāng gān
zhēn gàn
xuān gàn
gōng gàn
gēn gàn
wéi gàn
hàn gān
fēng gàn
yè gàn
jiāo gàn
zī gàn
máng gàn
zhà gān
lán gàn
gāo gan
ān gàn
yǒng gàn
jiāo gān
mǎ gàn
qíng gān
zhì gàn
yī gān
liàng gān
gōng gàn
shì gàn
chǔ gàn
lán gàn
gǔ gàn
chōng gàn
hōng gān
hé gàn
lǐng gàn
biāo gàn
hé gàn
xíng gàn
fēng gān
dài gàn
píng gàn
zhǔ gàn
bāo gān
qián gàn
shí gàn
qí gàn
jié gàn
bù gān
guì gàn
guó gàn
jí gàn
sī gàn
àn gān
jīn gàn
gǎo gàn
dān gàn
dǎ gàn
rì gàn
shī gàn
běn gàn
lǐ gàn
zhí gàn
tiān gān
xī gān
zhú gàn
méi gàn
zhuó gàn
cái gàn
shí gàn
qiáng gàn
zhōng gān
shì gān
nǎo gàn
jú gàn
gōu gàn
zhé gān
pí gàn
hún gàn
ròu gān
pián gàn
zhèng gàn
yìn gàn
wǔ gàn
jī gàn
zhū gān
jīng gàn
zhè gàn
shì gàn
bié gàn
jiàn gàn
néng gàn
chì gàn
jīn gàn
hé gàn
qū gàn
qiáo gàn
yí gàn
dān gàn
shēn gàn
guǒ gàn
yè gàn
dá gàn
jiāng gàn
cì gàn
chí gàn
ā gàn
jīng gàn
jìn gàn
dòng gān
lì gàn
gāo gàn
xuān gàn
sī gàn
yán gàn
lán gàn
nèi gàn
ài gàn
wén gàn
guǎn gàn
zhī gàn
mìng gàn
⒈ 亦作“笁乾”。
⒉ 天竺。古印度的别称。
引《弘明集·正诬论》:“老子即佛弟子也。故其经云:‘闻道竺乾,有古先生,善入泥洹,不始不终,永存緜緜。’ 竺乾者, 天竺也。泥洹者,梵语, 晋言‘无为’也。若佛不先老子,何得称先生?”
唐白居易《唐抚州景云寺故律大德上弘和尚石塔碑铭》:“我闻竺乾古先生出世法,法要有三,曰:戒、定、慧。”
《五灯会元·东土祖师·慧可大祖禅师》:“祖乃告曰:‘ 菩提达磨远自竺乾,以正法眼藏并信衣密付於吾,吾今授汝。汝当守护,无令断絶。’”
宋王谠《唐语林·补遗一》:“元宗尝幸东都,天大旱,且暑。时圣善寺有竺乾僧无畏,号曰三藏,善召龙致雨之术。”
⒊ 佛;佛法。
引唐白居易《新昌新居书事四十韵因寄之郎中张博士》:“大底宗庄叟,私心事竺乾。”
唐黄滔《泉州开元寺佛殿碑记》:“初僕射太原公,以子房之帷幄布泉城,以叔度之袴襦纊泉民,而谓笁乾之道与尼聃鼎。”
宋沉遘《三司狱空道场功德疏右语》:“命竺乾之众,啟梵唄之塲。”
《诗话总龟前集·雅什下》引《雅言系述》:“路振赠诗云:‘……已絶劳生念,虔心向竺乾。’”
1. 〔天竺〕印度的古称。
2. 姓。
干读音:gān,gàn[ gàn ]1. 事物的主体或重要部分:树干。躯干。干线。
2. 做:干事。说干就干。
3. 有才能的,善于办事的:干才。干员。干练。
4. 方言,坏、糟:事情要干。