kē gàn
gū gàn
yáng gàn
míng gàn
hé gàn
lán gàn
shū gàn
zhèng gàn
wěi gàn
xī gān
chǔ gàn
mán gàn
zhǎng gàn
máng gàn
táng gàn
rèn gàn
zhè gàn
liáng gàn
bié gàn
zuàn gàn
zhōng gān
lóng gàn
zhuó gàn
dǎ gàn
tóng gàn
dǎn gàn
nǎo gàn
nèi gàn
cì gàn
pián gàn
jiāo gān
cáo gàn
bēi gàn
yìng gàn
yì gàn
zhì gàn
dà gàn
guó gàn
zhé gān
qún gàn
gǎo gàn
wéi gàn
gōng gàn
gēn gàn
qiú gàn
cái gàn
ā gàn
zhēn gàn
xuān gàn
yāo gàn
sān gān
xiāng gān
wén gàn
qīng gàn
wǔ gàn
shí gàn
zhà gān
kǔ gàn
hōng gān
lǐ gàn
bù gān
jiāo gàn
guǎn gàn
le gàn
lí gān
huáng gàn
zhī gàn
jìn gàn
dòng gàn
bèi gān
xuán gàn
xiǎo gàn
qì gàn
xiā gān
yè gàn
dān gàn
bái gàn
zhōng gàn
shàng gàn
zhī gàn
yù gàn
yì gān
qíng gān
tiáo gàn
fǔ gàn
bǐng gān
yún gàn
fēng gān
yǒng gàn
sāng gān
gāo gan
zhí gàn
diǎn gàn
gǔ gàn
yíng gàn
lán gàn
rì gàn
mò gàn
ruò gān
ài gàn
bǎn gàn
chéng gàn
gǔ gàn
yán gàn
sī gàn
hàn gān
chēng gān
néng gàn
dài gàn
shēn gàn
yī gān
xiāo gàn
zhū gān
chì gàn
bāo gān
yì gàn
wǔ gàn
báo gàn
zhuǎn gàn
diào gàn
chōng gàn
dān gàn
lián gàn
jū gàn
duàn gàn
zhēn gàn
wú gān
mǎ gàn
měng gàn
shuāng gàn
jīng gàn
jīng gàn
shí gàn
mìng gàn
xíng gàn
bá gàn
ní gàn
gōng gàn
gāo gàn
bǐ gàn
lì gàn
pí gàn
zhì gàn
rú gàn
shài gān
wú gàn
jīng gàn
jí gàn
chí gàn
tiān gān
mén gàn
zhú gàn
zī gàn
zhāi gàn
jú gàn
qín gàn
chōu gān
jiàn gàn
zhú gàn
cái gàn
hé gàn
hé gān
shī gàn
biāo gàn
dá gàn
guì gàn
tuǒ gàn
píng gàn
jǐn gàn
qiáng gàn
shǐ gàn
sǒng gàn
ān gàn
jiāng gàn
jīn gàn
lán gàn
chóu gàn
liàng gān
jīn gàn
qì gàn
běn gàn
xiāng gān
chì gān
lín gàn
méi gàn
zhān gàn
zhǔ gàn
shì gān
yí gàn
àn gān
qiǎo gàn
guǒ gàn
jié gàn
cān gàn
qīng gàn
ròu gān
fēng gàn
lǐng gàn
qí gàn
gǎo gàn
hé gàn
xuān gàn
shí gàn
yìn gàn
hún gàn
bù gàn
qián gàn
hóng gàn
yè gàn
zhí gàn
dòng gān
jī gàn
gōu gàn
yīn gàn
qū gàn
méi gān
sī gàn
zhì gàn
móu gàn
sǔn gān
shí gàn
jǐng gàn
zhěn gān
fàn gàn
shì gàn
biān gàn
tòu gàn
qí gàn
qiáo gàn
shì gàn
héng gàn
⒈ 良剑鏌鋣、干将的并称。
引《庄子·达生》:“復讎者不折鏌干。”
王先谦集解:“鏌邪、干将。”
明徐渭《哭李子》诗:“紫气鏌干埋不得,青枫刺绣任成灰。”
古代宝剑名,常跟“干将”并说,泛指宝剑。也作莫邪。
干读音:gān,gàn[ gàn ]1. 事物的主体或重要部分:树干。躯干。干线。
2. 做:干事。说干就干。
3. 有才能的,善于办事的:干才。干员。干练。
4. 方言,坏、糟:事情要干。