pēng bīng
suì bīng
dàn bīng
jié bīng
huá bīng
hán bīng
dòng bīng
chuí bīng
bào bīng
cuò bīng
bàng bīng
zhuī bīng
tián bīng
zēng bīng
lòu bīng
xuán bīng
chūn bīng
pò bīng
wò bīng
tiáo bīng
yǐn bīng
sī bīng
zhòng bīng
jiān bīng
qīng bīng
liú bīng
céng bīng
hóng bīng
sù bīng
dǎo bīng
yù bīng
zhuàng bīng
xīn bīng
yáng bīng
huái bīng
huáng bīng
níng bīng
zuò bīng
zhǎn bīng
bào bīng
lǐ bīng
yán bīng
yuān bīng
zhuó bīng
mù bīng
yí bīng
hàn bīng
cì bīng
piāo bīng
pǎo bīng
wěi bīng
xī bīng
zào bīng
fù bīng
fá bīng
nào bīng
tàn bīng
liū bīng
kōng bīng
xuán bīng
jī bīng
jiǔ bīng
qīng bīng
qīng bīng
mài bīng
liù bīng
gàn bīng
duī bīng
jiàn bīng
hǎi bīng
xī bīng
hú bīng
tīng bīng
yǔ bīng
bān bīng
lǚ bīng
以药石消融冰冻,为古代的一种方术。
唐李德裕《仁圣文武至神大孝皇帝真容赞序》:“况乎广成之戒抱一, 玄元之去多欲,予所贵道,良谓是矣。岂眩夫係风之言,奇彼淖冰之术,从偓佺之所珍,遗尧舜之令名也哉!”《旧唐书·李德裕传》:“臣所虑赴召者,必迂怪之士,苟合之徒,使物淖冰以为小术,衒耀邪僻,蔽欺聪明。”参见“ 淖溺 ”。参阅《汉书·郊祀志下》。
1. 烂泥,泥沼:泥淖。污淖。淖泞(泥泞)。
2. 〔淖尔〕蒙语,湖泊,如:“罗布淖淖”(即“罗布泊”,在中国新疆维吾尔自治区)。
3. 柔和。
冰读音:bīng冰bīng(1)(名)水在摄氏零度或零度以下凝结成的固体。(2)(动)因接触凉的东西而感到寒冷:刚到中秋;河水已经有些~腿了。(3)(动)把东西和冰或凉水放在一起使其凉:把汽水~上。