xiāng fāng
jiàn fāng
bì fāng
liú fāng
tà fāng
qiān fāng
nián fāng
cóng fāng
zhòng fāng
chūn fāng
qīng fāng
yí fāng
jìng fāng
zǐ fāng
xié fāng
lìng fāng
yōu fāng
gān fāng
chuán fāng
cán fāng
gū fāng
shuǐ fāng
shēng fāng
yàn fāng
xiān fāng
shí fāng
lì fāng
sì fāng
lán fāng
hóng fāng
wēi fāng
xún fāng
nóng fāng
huī fāng
qiǔ fāng
zhòng fāng
liú fāng
fú fāng
yú fāng
chuí fāng
fēn fāng
chí fāng
lín fāng
qiū fāng
yī fāng
ruò fāng
dòu fāng
chěng fāng
jiāo fāng
yáo fāng
zhēn fāng
zhuī fāng
suì fāng
lái fāng
qióng fāng
qún fāng
yán fāng
mù fāng
yě fāng
(好工具.)芬芳fēnfāng
(1) 香;香气
例芬芳袭人英fragrance;fragrant(2) 具有香气的东西
例芬芳的原野英sweets⒈ 香;香气。
引《荀子·荣辱》:“白辨酸咸甘苦,鼻辨芬芳腥臊。”
《汉书·司马相如传上》:“橘柚芬芳。”
唐韩愈《重云李观疾赠之》诗:“穷冬百草死,幽桂乃芬芳。”
老舍《四世同堂》五二:“种菜浇花只是一种运动,他并不欣赏花草的美丽与芬芳。”
⒉ 比喻美好的德行或名声。
引汉崔瑗《座右铭》:“行之苟有恒,久久自芬芳。”
晋葛洪《<抱朴子>自叙》:“耀藻九五,絶声昆吾,何憾芬芳之不扬,而务老生之彼务。”
唐孟郊《答卢仝》诗:“仰慙君子多,慎勿作芬芳。”
郭沫若《蔡永祥》诗:“一瞬泰山重,百代颂芬芳。”
⒊ 犹纷纷。
引《敦煌变文集·丑女缘起》:“綵女嬪妃左右拥,前头掌扇闹芬芳。”
《敦煌曲子词·酒泉子之一》:“金箱玉印自携将,任他乱芬芳。”
香气。