qiǎng shōu
qiǎng àn
qiǎng duó
qiǎng gōng
qiāng fēng
qiǎng shāng
qiǎng lüè
qiǎng xì
qiǎng liù
qiǎng guì
qiǎng yáng
qiǎng yú
qiǎng xíng
qiǎng pǎo
qiǎng lí
qiǎng jié
qiǎng mǎn
qiǎng hóng
chēng rǎng
qiǎng bèi
qiǎng qiū
qiāng dì
qiǎng qīn
qiǎng tì
qiǎng hūn
qiǎng xiǎn
qiǎng lǔ
qiǎng hū
qiǎng jiù
qiǎng tān
qiǎng yǎn
qiǎng xiān
qiǎng bù
qiǎng gōng
qiǎng shì
qiǎng wěn
qiǎng jīn
qiǎng huǒ
qiǎng hàn
qiǎng jiàn
qiǎng kuài
qiǎng luó
qiǎng dù
qiǎng zhàn
qiǎng gòu
qiǎng shǒu
qiǎng chuāng
qiǎng zuǐ
qiǎng shuǐ
nào rǎng
láo rǎng
duó rǎng
qū rǎng
jiǎo rǎng
kuāng rǎng
kè rǎng
ān rǎng
jìn rǎng
kuāng rǎng
chen rǎng
pī rǎng
kuáng rǎng
jué rǎng
qiāng rǎng
lāo rǎng
fāng rǎng
ōu rǎng
rǎo rǎng
piāo rǎng
duó rǎng
xiū rǎng
wài rǎng
zī rǎng
fēng rǎng
guàng rǎng
qīn rǎng
zhé rǎng
kòu rǎng
qiè rǎng
wǎng rǎng
ōu rǎng
dàng rǎng
zūn rǎng
chēng rǎng
jiàn rǎng
dào rǎng
yuè rǎng
⒈ 纷乱貌。
引《汉书·贾谊传》:“本末舛逆,首尾衡决,国制抢攘,非甚有纪,胡可谓治?”
唐柳宗元《吊屈原文》:“支离抢攘兮,遭世孔疚。”
宋王明清《挥麈前录》卷一:“国朝承五代抢攘之后,三馆有书仅万二千卷。”
《封神演义》第六二回:“抢攘兵戈日不寧,生民涂炭自零星。”
康有为《割台行成后》诗:“山河已割国抢攘,忧国诸公欲自强。”
1. 夺,硬拿:抢劫。抢夺。
2. 赶快,赶紧,争先:抢先。抢占。抢购。抢攻。
3. 刮,擦:磨剪子抢菜刀。
4. 当面责备或讽刺:抢白他一顿。
[ qiāng ]1. 碰,撞:呼天抢地。
2. 同“戗”。
攘读音:rǎng攘rǎng(1)(动〈书〉(2)排斥:~除|~外。(3)抢:~夺。(4)捋起(袖子):~臂(捋起袖子;伸出胳膊)。