kòu zéi
kòu nì
kòu jiān
kòu rǎo
kòu lüè
kòu shì
kòu chǎng
kòu dào
kòu bào
kòu chóu
kòu niè
kòu tōu
kòu fēng
kòu pàn
kòu xīn
kòu bào
kòu dān
kòu zhì
kòu liáng
kòu dí
kòu chāo
kòu jìng
kòu méi
kòu jié
kòu rǎng
kòu huàn
kòu lái
kòu chāo
kòu xiān
kòu lǔ
kòu ráng
kòu fēn
kòu qiè
kòu niè
kòu jǐng
kòu dèng
kòu bī
kòu chóu
kòu zhàn
kòu luàn
kòu nán
kòu lìng
kòu jù
kòu jǐng
kòu biān
kòu tuō
kòu lüè
kòu nüè
kòu róng
kòu hài
kòu jiǎ
kòu fú
kòu piāo
lāo rǎng
kè rǎng
qiè rǎng
jìn rǎng
nào rǎng
wǎng rǎng
zī rǎng
qīn rǎng
wài rǎng
kuáng rǎng
dàng rǎng
dào rǎng
piāo rǎng
ōu rǎng
láo rǎng
kòu rǎng
duó rǎng
jiàn rǎng
qū rǎng
duó rǎng
qiāng rǎng
zhé rǎng
ān rǎng
guàng rǎng
yuè rǎng
zūn rǎng
jiǎo rǎng
fēng rǎng
pī rǎng
kuāng rǎng
rǎo rǎng
chen rǎng
chēng rǎng
fāng rǎng
jué rǎng
kuāng rǎng
ōu rǎng
xiū rǎng
⒈ 劫掠;侵扰。
引《书·费誓》:“无敢寇攘,踰垣墙,窃马牛,诱臣妾,汝有常刑。”
孔传:“军人无敢暴劫人。”
宋岳飞《奏乞复襄阳札子》:“今外有金敌之寇攘,内有杨么之窃发。”
⒉ 引申指由兵匪劫掠侵夺所造成的祸乱。
引宋曾巩《明州谢到任表》:“赖上威灵,致寇攘之熄灭;属时休庆,获稼穡之丰登。”
寇kòu(1)(名)强盗或外来的侵略者(也指敌人):海~|外~。(2)(动)敌人来侵略:入~。(3)(Kòu)姓。
攘读音:rǎng攘rǎng(1)(动〈书〉(2)排斥:~除|~外。(3)抢:~夺。(4)捋起(袖子):~臂(捋起袖子;伸出胳膊)。