qí gǒu
qí gǒu
qí yīng
qí zhǐ
qí míng
qí sù
qí chén
qí dié
qí sù
qí shòu
qí xiàn
qí yù
qí zhuàng
qí shuò
qí sǒu
qí pó
qí xián
qí jué
qí lǎo
qí jiù
qí jiāng
qí lǜ
qí ài
qí líng
qí chǐ
qí tóng
qí jiǔ
qí nián
qí dū
qí guī
qí dìng
qí zhé
qí shān
qí mào
qí jùn
tuí lǎo
bāng lǎo
yuán lǎo
gé lǎo
zhǎo lǎo
xiè lǎo
dié lǎo
fù lǎo
guó lǎo
kǒng lǎo
jiǔ lǎo
qiáng lǎo
gā lǎo
gǒu lǎo
fú lǎo
shì lǎo
qū lǎo
gù lǎo
xiǔ lǎo
xū lǎo
zōng lǎo
shù lǎo
pí lǎo
qióng lǎo
yí lǎo
cūn lǎo
liù lǎo
kuàng lǎo
lí lǎo
yì lǎo
fáng lǎo
jiǎn lǎo
ā lǎo
pì lǎo
tuì lǎo
mài lǎo
bái lǎo
fù lǎo
xiǎng lǎo
qú lǎo
jì lǎo
guǒ lǎo
nuǎn lǎo
shē lǎo
xié lǎo
dà lǎo
lǐ lǎo
bà lǎo
mào lǎo
yǐn lǎo
guǎ lǎo
huáng lǎo
yì lǎo
shì lǎo
mù lǎo
jiè lǎo
lù lǎo
cí lǎo
sù lǎo
hūn lǎo
guǎi lǎo
dào lǎo
hú lǎo
guī lǎo
nǐ lǎo
yú lǎo
sān lǎo
tiān lǎo
chì lǎo
ná lǎo
huì lǎo
wǔ lǎo
zhōng lǎo
sǐ lǎo
lǐ lǎo
èr lǎo
huí lǎo
yě lǎo
yǎng lǎo
sì lǎo
xī lǎo
gū lǎo
qí lǎo
dōu lǎo
shàn lǎo
gēng lǎo
xī lǎo
wǔ lǎo
yán lǎo
fà lǎo
shuò lǎo
guān lǎo
zhuāng lǎo
lín lǎo
xiū lǎo
dǔ lǎo
léi lǎo
lù lǎo
yōu lǎo
zhāng lǎo
shuāi lǎo
shī lǎo
bèi lǎo
táng lǎo
chéng lǎo
cāng lǎo
hè lǎo
bèi lǎo
fǎn lǎo
qiāng lǎo
nián lǎo
wáng lǎo
bā lǎo
fǎ lǎo
lú lǎo
dīng lǎo
shàn lǎo
fú lǎo
shēn lǎo
gě lǎo
nín lǎo
xiǎng lǎo
xíng lǎo
fú lǎo
ài lǎo
lí lǎo
dǐ lǎo
tóu lǎo
yuè lǎo
xiǎo lǎo
jiàn lǎo
jiàng lǎo
zhì lǎo
jiàn lǎo
xiāng lǎo
jìng lǎo
kuò lǎo
fù lǎo
bǔ lǎo
yú lǎo
jiā lǎo
dǐng lǎo
hè lǎo
bào lǎo
wāng lǎo
nǎi lǎo
pō lǎo
zhǎng lǎo
guàn lǎo
nán lǎo
bì lǎo
qīng lǎo
dùn lǎo
nuǎn lǎo
chǔ lǎo
fó lǎo
lóng lǎo
gǔ lǎo
xiáng lǎo
wū lǎo
qǐng lǎo
lí lǎo
shàng lǎo
qīng lǎo
xié lǎo
pó lǎo
gū lǎo
gào lǎo
lǜ lǎo
jùn lǎo
dá lǎo
guì lǎo
chūn lǎo
fáng lǎo
zhuāng lǎo
zūn lǎo
bīn lǎo
nuǎn lǎo
pò lǎo
yī lǎo
xiān lǎo
què lǎo
jiā lǎo
chuí lǎo
gǔ lǎo
xiǎn lǎo
dōng lǎo
bǐ lǎo
hǎi lǎo
jùn lǎo
tuí lǎo
耆老qílǎo
(1) 年老而有地位的士绅
.英aged person⒈ 老年人。
引《礼记·王制》:“养耆老以致孝,恤孤独以逮不足。”
《汉书·朱博传》:“门下掾赣遂耆老大儒,教授数百人,拜起舒迟。”
唐王翰《饮马长城窟行》:“问之耆老何代人?云是秦王筑城卒。”
《新唐书·儒学传下·褚无量》:“﹝无量﹞以耆老,随仗听徐行,又为设腰舆,许乘入殿中。”
⒉ 年老。
引《汉书·宣帝纪》:“朕惟耆老之人,髮齿堕落,血气衰微,亦亡暴虐之心。”
宋叶适《宋杜君墓志铭》:“如君之安于一丘,而能自信独乐,耆老不倦,以尽其死,是可贤也。”
⒊ 老成人。
引《礼记·檀弓上》:“鲁哀公誄孔子曰:‘天不遗耆老,莫相予位焉。’”
陈澔集说:“言天不留此老成,而无有佐我之位者。”
⒋ 特指致仕卿大夫。
引《礼记·王制》:“耆老皆朝于庠。”
郑玄注:“耆老,乡中致仕之卿大夫也。”
⒌ 指年老而有地位的士绅。
引《水浒传》第九四回:“两县耆老率领百姓,牵羊担酒,献纳城池。”
《文明小史》第三七回:“那诸城的百姓……听见新官到任,而且为着这件事来的,内中就推出几箇耆老来见新官。”
⒍ 古代南方少数民族中称能言善辩者。
引晋常璩《华阳国志·南中志》:“夷中有桀黠能言议屈服种人者,谓之耆老。其所议论,谓之夷经。”
老人,多指德高望重者。
1. 年老,六十岁以上的人:耆老。耆年。耆绅。耆宿(sù )(指在社会上有名望的老年人)。
2. 强横。
老读音:lǎo老lǎo(1)基本义:(形)衰老;年岁大:(形)衰老;年岁大(2)(名)老年人(常用作尊称):敬~院|扶~携幼。(3)(动)〈口〉婉辞;多指老人死亡(必带‘了’):隔壁前天~了人。(4)(形)很久以前就存在的:~厂|~朋友。(5)(形)陈旧:~脑筋|~机器。(6)(形)原来的:~脾气|~地方。(7)(形)(蔬菜)长得过了适口的时期:油菜太~了。(8)(形)(食物)火候大:鸡蛋煮~了。(9)(形)(某些高分子化合物)变质:~化|防~。(形)富有经验;老练:~手|~于世故。(副)长久:~主顾。(副)经常:人家~提前完成任务;咱们呢!(副)很;极:~早|~远。(形)〈口〉排行在末了的:~儿子|~妹子。前缀;用于称人、排行次序、某些动植物名:~化|防~。(形)富有经验;老练