liú yǎng
yù yǎng
gān yǎng
jiā yǎng
kàn yǎng
zhōu yǎng
tuì yǎng
chú yǎng
fǔ yǎng
bǎo yǎng
lù yǎng
jì yǎng
kè yǎng
shōu yǎng
tián yǎng
shèng yǎng
yù yǎng
zì yǎng
yí yǎng
qǐ yǎng
fù yǎng
yī yǎng
biào yǎng
lǐ yǎng
ān yǎng
yán yǎng
guī yǎng
gōng yǎng
sù yǎng
yōng yǎng
yíng yǎng
hù yǎng
zhì yǎng
hán yǎng
sān yǎng
tiǎn yǎng
gào yǎng
jì yǎng
sì yǎng
kuì yǎng
hòu yǎng
zhú yǎng
jū yǎng
sè yǎng
jiē yǎng
fǔ yǎng
gǎng yǎng
dǎi yǎng
sī yǎng
chí yǎng
kōng yǎng
gù yǎng
bào yǎng
huàn yǎng
chuī yǎng
biàn yǎng
hù yǎng
fàng yǎng
bǔ yǎng
ēn yǎng
sè yǎng
mù yǎng
fèng yǎng
xī yǎng
tuō yǎng
xī yǎng
ài yǎng
shí yǎng
tāi yǎng
chōng yǎng
jǐng yǎng
fú yǎng
sī yǎng
zhōng yǎng
zī yǎng
quán yǎng
rèn yǎng
wèi yǎng
jí yǎng
hán yǎng
dǐng yǎng
huì yǎng
mò yǎng
shì yǎng
péi yǎng
zūn yǎng
lì yǎng
xiū yǎng
xù yǎng
gòng yǎng
shēng yǎng
zào yǎng
xiào yǎng
lǐng yǎng
sǎn yǎng
jiāng yǎng
róng yǎng
tóng yǎng
zhōng yǎng
dài yǎng
yíng yǎng
yù yǎng
shàn yǎng
yàn yǎng
cháng yǎng
zǐ yǎng
wèi yǎng
juàn yǎng
dàn yǎng
tāo yǎng
huì yǎng
gōng yǎng
yí yǎng
shòu yǎng
hán yǎng
fǔ yǎng
rèn yǎng
jiù yǎng
jìng yǎng
jiù yǎng
lián yǎng
jiāo yǎng
zhān yǎng
zuò yǎng
guò yǎng
liàn yǎng
zī yǎng
chǔ yǎng
zī yǎng
móu yǎng
fā yǎng
wǎng yǎng
méng yǎng
gài yǎng
zhōu yǎng
jì yǎng
tiān yǎng
bǎo yǎng
wèi yǎng
cún yǎng
mǔ yǎng
jiào yǎng
qū yǎng
fēng yǎng
gāi yǎng
jiā yǎng
dǎo yǎng
jǐn yǎng
tiáo yǎng
guān yǎng
yù yǎng
fán yǎng
liáo yǎng
rǔ yǎng
suí yǎng
xiē yǎng
tāo yǎng
fù yǎng
bǔ yǎng
dào yǎng
qì yǎng
xiū yǎng
jìng yǎng
马夫、炊事等仆从人员。
⒈ 马夫、炊事等仆从人员。
引《公羊传·宣公十二年》:“南郢之与郑,相去数千里,诸大夫死者数人,廝役扈养死者数百人。”
何休注:“养马者曰扈,炊烹者曰养。”
陈立义疏:“其实亦役使通称,故《广雅》亦训为‘使’,对言之则‘扈’、‘养’各别耳。”
唐封演《封氏闻见记·卤簿》:“盖臣下侍从至尊,各供所职,犹僕御扈养以从上。”
马夫、厨役之类的仆人。
扈hù(1)(名)随从。(2)姓。
养读音:yǎng养yǎng(1)(动)供给生活资料或生活费用:扶~|赡~|~活。(2)(动)饲养或培植(动物、花草):~猪。(3)(动)生育:~了一个儿子。(4)(动)抚养的(非亲生的):~父|~子。(5)(动)培养:~成习惯。(6)(动)使身心得到滋补或休息;以增进精力或恢复健康:~病|保~|休~|疗~|营~|~精蓄锐。(7)(动)养护:~路。(8)(动)(毛发)留长;蓄起不剪。(9)(动)扶植;扶助:以工~农。