shā cōng
hān cōng
dōng cōng
yù cōng
yù cōng
xiāng cōng
hàn cōng
qīng cōng
lèng cōng
juē cōng
xuē cōng
mù cōng
shān cōng
shuǐ cōng
lóu cōng
lù cōng
suàn cōng
jīng cōng
xiǎo cōng
gé cōng
bāo cōng
yù cōng
dà cōng
nǐng cōng
lóng cōng
yáng cōng
yǒu cōng
chūn cōng
lóng cōng
lóng cōng
fàn cōng
⒈ 方言。谓闹别扭,发生冲突。
引老舍《赵子曰》第十一:“他红脸蛋像烧茄子似的,先和欧阳先生拌嘴,后来越说越拧葱,你猜怎么着, 莫先生打了欧阳先生一茶碗。”
1. 扭转,控制住东西的一部分而绞转:拧螺丝钉。
2. 相反,不顺:别让他俩闹拧了。
葱读音:cōng葱cōng(1)(名)多年草本植物;有辛辣味:大~。(2)(形)青色:~翠。