shǐ yuè
shǐ rèn
shǐ dí
shǐ méng
shǐ gàn
shǐ qì
shǐ gǎo
shǐ huì
shǐ qí
shǐ fú
shǐ yán
shǐ jué
shǐ xīn
shǐ liàng
shǐ fēng
shǐ cí
shǐ rì
shǐ yuàn
shǐ zú
shǐ shī
shǐ fáng
shǐ shí
shǐ kǒu
shǐ zhì
shǐ shì
shǐ kuài
shǐ sǐ
shǐ mìng
⒈ 犹矢石。旝,发射的石块。
引《晋书·卞壸传》:“贼峻造逆,勠力致讨,身当矢旝,再对贼锋,父子并命,可谓破家为国,守死勤事。”
《新唐书·王式传》:“式徐被甲,引家僮乘城责让,矢旝交发,叛者走。”
矢shǐ(1)(名)箭。(2)(动)发誓。
旝读音:kuài1.古代作战时指挥用的旗子:“~动而鼓。”
2.古代作战用的发射石块的器械:“命护军将军田茂广造云~三百具,以机发石,为攻城械。”
3.发射的石块:“身当矢~,再对贼锋。”