wèi cí
qiān cí
gāo cí
tái cí
diāo cí
míng cí
cháng cí
fāng cí
zào cí
zhì cí
zhōng cí
kuā cí
fù cí
qì cí
dēng cí
nì cí
chàng cí
bāo cí
huǎng cí
xùn cí
dāi cí
sī cí
jiǎ cí
xū cí
jiàn cí
màn cí
chóu cí
gē cí
tāo cí
sòng cí
duàn cí
zé cí
bēi cí
xùn cí
yín cí
pián cí
jiān cí
xíng cí
guān cí
wén cí
tàn cí
liàng cí
hù cí
diào cí
gào cí
jí cí
yǐng cí
qīng cí
shū cí
lǐ cí
qiǎng cí
huán cí
qíng cí
tí cí
zhāi cí
máng cí
bài cí
bàng cí
hàn cí
jiǎo cí
xié cí
fèng cí
sūn cí
shū cí
zhuàn cí
shū cí
yáo cí
jiàn cí
xiū cí
zhì cí
qǐ cí
lán cí
màn cí
bīn cí
dù cí
yǐn cí
shì cí
fēng cí
wǎn cí
chán cí
lí cí
hàn cí
kǎo cí
sōu cí
zhí cí
bù cí
làn cí
xī cí
fú cí
dài cí
yīng cí
lián cí
chǔ cí
qiǎn cí
lěi cí
hùn cí
dān cí
zhù cí
yí cí
yóu cí
fàng cí
tán cí
fú cí
yú cí
guǐ cí
zhí cí
mìng cí
gào cí
jì cí
yú cí
dǎo cí
cū cí
yǔ cí
biān cí
jì cí
shī cí
shuō cí
chěng cí
niàn cí
nán cí
hé cí
piàn cí
yīn cí
jiè cí
zhuàng cí
niē cí
jù cí
chèn cí
ráo cí
yàn cí
zhì cí
lì cí
xián cí
sòng cí
piàn cí
wū cí
yì cí
kuā cí
chūn cí
yàn cí
xuān cí
tōng cí
míng cí
chěng cí
xīng cí
kuáng cí
huá cí
shè cí
zào cí
gēn cí
gǔ cí
màn cí
dòng cí
yán cí
wǎn cí
hóng cí
màn cí
hè cí
jué cí
fán cí
yòng cí
fū cí
gòng cí
fēng cí
yá cí
yù cí
āi cí
pǐn cí
biǎn cí
dùn cí
chī cí
fān cí
bǐng cí
xù cí
qǔ cí
nán cí
kàng cí
bǐ cí
qīng cí
gǔ cí
jiè cí
jìng cí
tián cí
xiàn cí
kǒu cí
fú cí
xì cí
zì cí
chén cí
lì cí
wǔ cí
bǐ cí
gòu cí
jiè cí
tán cí
shī cí
jiào cí
zhī cí
fēn cí
zhì cí
má cí
zhuāng cí
xióng cí
sòng cí
quán cí
shēng cí
shōu cí
fán cí
tuō cí
mén cí
zàn cí
dá cí
sī cí
lì cí
yǎ cí
lán cí
shēng cí
mín cí
guī cí
yán cí
chéng cí
gōng cí
shān cí
ǒu cí
fèi cí
zhàng cí
sù cí
guò cí
yī cí
quán cí
wēi cí
náo cí
duì cí
wēi cí
xiè cí
cuò cí
dào cí
jùn cí
dǎng cí
zhī cí
hóng cí
yōu cí
zhī cí
fǎng cí
zhǔ cí
shí cí
pàn cí
yì cí
xùn cí
tǐ cí
zhī cí
xùn cí
shù cí
shì cí
méi cí
yáo cí
lè cí
xì cí
fù cí
tǔ cí
nǎo cí
kāi cí
wú cí
chǐ cí
cū cí
⒈ 词组。
引朱自清《中国语的特征在那里》:“词品的意念应用于着重词序的中国语,可以帮助说明词、仂词、‘谓语形式’、‘句子形式’等的作用。”
仂lè(名)〈书〉余数。
词读音:cí词cí(1)(名)语言中最小的有意义的能自由运用的单位:~语。(2)(名)说话或诗歌、戏剧、文章中的语句:歌~。(3)(名)一种长短句押韵的诗体;由五、七言诗和民歌发展而成。形成于唐代;盛行于宋代。