shēn tǐ
bēi tǐ
fēng tǐ
yǒu tǐ
róng tǐ
dān tǐ
zhěng tǐ
hóng tǐ
èr tǐ
jiāo tǐ
zhòng tǐ
qǐ tǐ
zì tǐ
hè tǐ
pián tǐ
chì tǐ
biàn tǐ
tóng tǐ
lái tǐ
dé tǐ
sǎn tǐ
nǎng tǐ
lǐ tǐ
dé tǐ
liǔ tǐ
nǔ tǐ
jiàn tǐ
líng tǐ
sì tǐ
wén tǐ
chǔ tǐ
ròu tǐ
pò tǐ
jìn tǐ
xíng tǐ
lài tǐ
tuō tǐ
wú tǐ
jìn tǐ
jì tǐ
xiè tǐ
gēn tǐ
lián tǐ
kuài tǐ
chuí tǐ
huáng tǐ
kǒu tǐ
níng tǐ
dòng tǐ
tuán tǐ
luǒ tǐ
xián tǐ
biàn tǐ
bié tǐ
jǐn tǐ
zhèng tǐ
fēn tǐ
zhuì tǐ
huǒ tǐ
qì tǐ
qiàn tǐ
zá tǐ
gāng tǐ
bā tǐ
shī tǐ
zhuó tǐ
bái tǐ
chèn tǐ
qī tǐ
suí tǐ
lì tǐ
xiàn tǐ
jiāo tǐ
róng tǐ
qū tǐ
zǒng tǐ
tóng tǐ
fēi tǐ
cí tǐ
dìng tǐ
jiàng tǐ
shēng tǐ
chǔ tǐ
lài tǐ
piān tǐ
hé tǐ
liù tǐ
jiě tǐ
tuō tǐ
gè tǐ
bīng tǐ
gōng tǐ
wǔ tǐ
lòu tǐ
bèi tǐ
èr tǐ
gōng tǐ
niù tǐ
diào tǐ
dí tǐ
yí tǐ
fǎ tǐ
suǒ tǐ
hù tǐ
qì tǐ
bìng tǐ
jiàn tǐ
pǐn tǐ
gù tǐ
lǐ tǐ
zhī tǐ
chèn tǐ
chuán tǐ
guì tǐ
zhì tǐ
fàng tǐ
jí tǐ
zài tǐ
gāo tǐ
ruǎn tǐ
jīng tǐ
bǐng tǐ
lì tǐ
qún tǐ
pī tǐ
zhuī tǐ
chéng tǐ
xīn tǐ
xìng tǐ
jú tǐ
táo tǐ
shì tǐ
yù tǐ
fú tǐ
zhǔ tǐ
lǜ tǐ
bǎi tǐ
jī tǐ
yán tǐ
shū tǐ
gǔ tǐ
lòu tǐ
jūn tǐ
yáng tǐ
jìn tǐ
běn tǐ
wú tǐ
zhuǎn tǐ
pái tǐ
lián tǐ
tiē tǐ
huàn tǐ
tóu tǐ
xiāng tǐ
luò tǐ
kàng tǐ
táng tǐ
měi tǐ
liú tǐ
jīng tǐ
yuàn tǐ
kǎi tǐ
liǎng tǐ
qiú tǐ
mǔ tǐ
huò tǐ
qīng tǐ
é tǐ
yǎng tǐ
zhù tǐ
jìng tǐ
sān tǐ
zhuó tǐ
kè tǐ
dà tǐ
luǒ tǐ
quán tǐ
yù tǐ
luǒ tǐ
wěi tǐ
yàn tǐ
pèi tǐ
shí tǐ
zhào tǐ
bù tǐ
dǎo tǐ
zhī tǐ
qū tǐ
tuī tǐ
jié tǐ
jiù tǐ
guó tǐ
ōu tǐ
jìng tǐ
wù tǐ
ān tǐ
shēng tǐ
xīng tǐ
bǐ tǐ
fán tǐ
tāi tǐ
cān tǐ
kūn tǐ
shàng tǐ
qí tǐ
zhèng tǐ
yī tǐ
tōng tǐ
jiǔ tǐ
rén tǐ
xiàn tǐ
lí tǐ
gǔ tǐ
diāo tǐ
kuàng tǐ
yè tǐ
yàn tǐ
tiān tǐ
lùn tǐ
bǔ tǐ
yì tǐ
huó tǐ
zòng tǐ
xíng tǐ
huái tǐ
dú tǐ
zhì tǐ
jiè tǐ
zhuó tǐ
wáng tǐ
méi tǐ
qǔ tǐ
lián tǐ
tǒng tǐ
qū tǐ
bà tǐ
hào tǐ
chuāng tǐ
tiě tǐ
yá tǐ
kě tǐ
bì tǐ
bǐ tǐ
zhào tǐ
mìng tǐ
xià tǐ
jù tǐ
cí tǐ
fā tǐ
lì tǐ
jīn tǐ
miàn tǐ
cháng tǐ
cǎo tǐ
chuàng tǐ
shī tǐ
⒈ 骈体文。
引宋洪迈《容斋续笔·龙筋凤髓判》:“百判纯是当时文格,金类俳体,但知堆垛故事。”
清袁枚《随园诗话》卷一:“以昌黎之崛强,宜鄙俳体矣。”
⒉ 即俳谐体。 清赵翼有《戏为俳体遣闲》诗。
引宋彭乘《续墨客挥犀·作启事遗友生》:“孔大夫嗣宗为浙漕,戏作启事以遗洛中友生……凡数百言,深得俳体。”
一种讲求字句工巧、重视对偶声律的文体。
俳pái(名)古代的一种滑稽戏;也指演这种戏的人:~优。(形)〈文〉滑稽;诙谐:~优。(形)〈文〉滑稽;诙谐
体读音:tǐ,tī[ tǐ ]1. 人、动物的全身:身体。体重。体温。体质。体征(医生在检查病人时所发现的异常变化)。体能。体貌。体魄(体格和精力)。体育。体无完肤。
2. 身体的一部分:四体。五体投地。
3. 事物的本身或全部:物体。主体。群体。
4. 物质存在的状态或形状:固体。液体。体积。
5. 文章或书法的样式、风格:体裁(文学作品的表现形式,可分为诗歌,散文,小说,戏剧等)。文体(文章的体裁,如“骚体”、“骈体”、“旧体诗”)。字体。
6. 事物的格局、规矩:体系。体制。
7. 亲身经验、领悟:体知(亲自查知)。体味。身体力行(xíng )。
8. 设身处地为人着想:体谅。体贴。体恤。
9. 与“用”相对。“体”与“用”是中国古典哲学的一对范畴,指“本体”和“作用”。一般认为“体”是最根本的、内在的;“用”是“体”的外在表现。