bù tǐ
bèi tǐ
gǔ tǐ
zhù tǐ
chuàng tǐ
pǐn tǐ
luǒ tǐ
suǒ tǐ
kàng tǐ
běn tǐ
wú tǐ
jìn tǐ
chèn tǐ
zhòng tǐ
lián tǐ
gù tǐ
yù tǐ
qū tǐ
zhuì tǐ
chuí tǐ
kuàng tǐ
gǔ tǐ
táng tǐ
nǎng tǐ
bǔ tǐ
zài tǐ
xiàn tǐ
qū tǐ
lì tǐ
yǎng tǐ
zhuī tǐ
qī tǐ
níng tǐ
jìng tǐ
chǔ tǐ
bǎi tǐ
qì tǐ
guó tǐ
dé tǐ
chuán tǐ
wú tǐ
bǐng tǐ
dòng tǐ
jú tǐ
jiàn tǐ
lián tǐ
chì tǐ
jí tǐ
miàn tǐ
jìn tǐ
xīn tǐ
tuō tǐ
bà tǐ
kǎi tǐ
lòu tǐ
wěi tǐ
zá tǐ
tuán tǐ
shì tǐ
méi tǐ
zhào tǐ
yí tǐ
lǐ tǐ
zhì tǐ
bēi tǐ
jiāo tǐ
huó tǐ
chǔ tǐ
yàn tǐ
qiàn tǐ
dà tǐ
qún tǐ
xíng tǐ
huái tǐ
lí tǐ
hé tǐ
èr tǐ
jīng tǐ
cí tǐ
qǐ tǐ
pī tǐ
kūn tǐ
guì tǐ
liú tǐ
bǐ tǐ
qì tǐ
ān tǐ
hóng tǐ
liù tǐ
jiě tǐ
yǒu tǐ
gōng tǐ
bái tǐ
jūn tǐ
liǎng tǐ
wén tǐ
shū tǐ
shī tǐ
chuāng tǐ
měi tǐ
fán tǐ
shī tǐ
yáng tǐ
pò tǐ
zhèng tǐ
zòng tǐ
shēng tǐ
èr tǐ
lái tǐ
tóng tǐ
hù tǐ
zhěng tǐ
xíng tǐ
ròu tǐ
jiè tǐ
jiàn tǐ
bǐ tǐ
biàn tǐ
jiāo tǐ
huò tǐ
fǎ tǐ
tuī tǐ
zhī tǐ
dān tǐ
xián tǐ
diāo tǐ
zhì tǐ
qū tǐ
tiān tǐ
hào tǐ
yù tǐ
jiù tǐ
tōng tǐ
ōu tǐ
pái tǐ
hè tǐ
fā tǐ
fēn tǐ
yì tǐ
lǐ tǐ
zhuó tǐ
kǒu tǐ
suí tǐ
táo tǐ
shàng tǐ
lì tǐ
gēn tǐ
jī tǐ
cí tǐ
jiǔ tǐ
zhuó tǐ
gāo tǐ
bā tǐ
piān tǐ
yè tǐ
kě tǐ
shēng tǐ
bié tǐ
dí tǐ
chéng tǐ
niù tǐ
tóu tǐ
tāi tǐ
nǔ tǐ
bì tǐ
gāng tǐ
qí tǐ
róng tǐ
tǒng tǐ
jié tǐ
cǎo tǐ
wù tǐ
mǔ tǐ
sì tǐ
lǜ tǐ
ruǎn tǐ
mìng tǐ
zhào tǐ
zì tǐ
fēi tǐ
yuàn tǐ
shēn tǐ
zhī tǐ
gè tǐ
xià tǐ
chèn tǐ
jiàng tǐ
dìng tǐ
jìn tǐ
lài tǐ
xiāng tǐ
lài tǐ
zhèng tǐ
tiě tǐ
liǔ tǐ
biàn tǐ
dé tǐ
shí tǐ
gōng tǐ
huǒ tǐ
tuō tǐ
é tǐ
zhuǎn tǐ
tóng tǐ
qiú tǐ
lòu tǐ
huáng tǐ
cān tǐ
kuài tǐ
líng tǐ
pèi tǐ
qīng tǐ
cháng tǐ
yī tǐ
lián tǐ
wáng tǐ
rén tǐ
zhǔ tǐ
sān tǐ
jīng tǐ
lì tǐ
wǔ tǐ
jìng tǐ
fú tǐ
xiè tǐ
róng tǐ
dǎo tǐ
jù tǐ
bīng tǐ
sǎn tǐ
bìng tǐ
luǒ tǐ
fàng tǐ
xīng tǐ
jì tǐ
zhuó tǐ
huàn tǐ
diào tǐ
qǔ tǐ
yàn tǐ
kè tǐ
quán tǐ
jīn tǐ
luò tǐ
xìng tǐ
lùn tǐ
yá tǐ
tiē tǐ
yán tǐ
dú tǐ
zǒng tǐ
xiàn tǐ
luǒ tǐ
jǐn tǐ
pián tǐ
fēng tǐ
⒈ 书法流派之一。 唐贞元中翰林学士吴通微工行草,体近隶,院中胥徒仿效其书,大行于世,称为“院体”。 曾慥《类说》卷十五引宋张洎《贾氏谭录》:“中土士人扎翰,多为院体。
引贞元中,翰林学士吴通微尝工行草院体,近吏故胥,放其书,大行於世,遗法至今。”
清姚衡《寒秀草堂笔记》卷三:“《圣教序》盛行於宋,几於人有一册,至明时而更炽,当时反以院体目之。”
康有为《广艺舟双楫·本汉》:“后人取法二王,仅成院体,虽欲稍变,其与几何,岂能復追踪古人哉!”
⒉ 绘画流派之一。参见“院画”。
引元夏文彦《图绘宝鉴·宋》:“张武翼名谅,工道释人物,其蹟为画家格范,今世称院体者是也。”
⒊ 歌妓之玉体。
引元张可久《朝天子·筝手爱卿》曲:“丹山凤鸣,黄云雁影。笙歌罢帘幃静,纤纤香玉扣红冰,一曲《伊州令》。院体琼琼,秋水盈盈,不由人不爱卿。”
院yuàn(1)(名)(~子;~儿)房屋前后围起来的空地:场~|当~儿。(2)(名)某些机关和公共场所的名称:病~|产~|法~。(3)(名)指学院:国务~|敬老~。
体读音:tǐ,tī[ tǐ ]1. 人、动物的全身:身体。体重。体温。体质。体征(医生在检查病人时所发现的异常变化)。体能。体貌。体魄(体格和精力)。体育。体无完肤。
2. 身体的一部分:四体。五体投地。
3. 事物的本身或全部:物体。主体。群体。
4. 物质存在的状态或形状:固体。液体。体积。
5. 文章或书法的样式、风格:体裁(文学作品的表现形式,可分为诗歌,散文,小说,戏剧等)。文体(文章的体裁,如“骚体”、“骈体”、“旧体诗”)。字体。
6. 事物的格局、规矩:体系。体制。
7. 亲身经验、领悟:体知(亲自查知)。体味。身体力行(xíng )。
8. 设身处地为人着想:体谅。体贴。体恤。
9. 与“用”相对。“体”与“用”是中国古典哲学的一对范畴,指“本体”和“作用”。一般认为“体”是最根本的、内在的;“用”是“体”的外在表现。