chuāng kǒu
chuāng cī
chuāng hài
chuāng jiē
chuāng dú
chuāng zhǒu
chuāng jiā
chuāng cán
chuāng jiā
chuāng bān
chuāng lì
chuāng bā
chuāng zhǒng
chuāng yáng
chuāng yóu
chuāng zhěn
chuāng kē
chuāng wěi
chuāng hén
chuāng jí
chuāng yí
chuāng tòng
⒈ 疮口表面所结的痂。
引《宋书·刘穆之传》:“邕所至嗜食疮痂,以为味似鰒鱼。”
宋苏轼《鳆鱼行》:“食每对之先太息,不因噎呕缘疮痂。”
清采蘅子《虫鸣漫录》卷二:“三数日后,解纸缚,疮痂已落。”
⒉ 比喻缺点、过失。
引柳青《创业史》第一部第一章:“揭别人的疮痂,不管关系怎么深,都是不好的。”
疮口愈合时表面所结的硬块。
疮chuāng(1)(名)通常称皮肤发生溃烂的疾病:生~。(2)(名)外伤:金~。
痂读音:jiā痂jiā(名)伤口或疮口表面血液淋巴液等凝结成的东西:疮~。