gōng kuàng
gōng lóu
gōng jí
gōng rì
gōng zhǎng
gōng zhuō
gōng qí
gōng cháo
gōng tú
gōng zǎi
gōng jùn
gōng dǎng
gōng yín
gōng jiàng
gōng qū
gōng yú
gōng bù
gōng dì
gōng dú
gōng shī
gōng yì
gōng dé
gōng yè
gōng shì
gōng zhuāng
gōng rù
gōng wěn
gōng chǎng
gōng lì
gōng fáng
gōng jiǎo
gōng xiè
gōng shí
gōng jì
gōng bù
gōng shí
gōng zhàn
gōng piào
gōng kē
gōng bǐ
gōng yào
gōng yú
gōng pái
gōng dīng
gōng róng
gōng mín
gōng chuí
gōng zhàng
gōng zī
gōng fáng
gōng yǐn
gōng guān
gōng shāng
gōng yì
gōng gǔ
gōng péng
gōng fēng
gōng zhì
gōng fu
gōng chéng
gōng xīn
gōng jià
gōng shū
gōng jì
gōng zhěng
gōng nóng
gōng què
gōng nǚ
gōng fēn
gōng chě
gōng běn
gōng kǎi
gōng xiào
gōng xì
gōng mò
gōng xǔ
gōng jī
gōng yuán
gōng jià
gōng xù
gōng shì
gōng zhèng
gōng lǚ
gōng huì
gōng jiāo
gōng jù
gōng míng
gōng jīn
gōng kè
gōng tóu
gōng dú
gōng gōng
gōng liào
gōng kān
gōng guān
gōng qiǎo
gōng kǎ
gōng yán
gōng yùn
gōng jiǎ
gōng qī
gōng yòng
gōng qián
gōng lì
gōng zuò
gōng qì
gōng duàn
gōng qiē
gōng chǎng
gōng qū
gōng qǐ
gōng jiàn
gōng zhù
gōng yǒu
gōng dǔ
gōng zhǒng
gōng jiān
gōng xiū
gōng rén
gōng jié
gōng bīng
gōng jué
gōng jué
gōng liáng
gōng chí
gōng xì
gōng bǐ
gōng líng
gōng chǎng
⒈ 倕,古巧匠名。相传尧时被召,主理百工,故称工倕。
引《庄子·达生》:“工倕旋而盖规矩,指与物化,而不可以心稽。”
陆德明释文:“工倕,尧工,巧人也。”
唐韩愈《寄崔二十六立之》诗:“黄金涂物象,雕鐫妙工倕。”
清和邦额《夜谭随录·香云》:“虽有巧匠如工倕,但缩手袖间而已。”
人名。相传是尧时的巧匠。见《庄子.胠箧》。也作「工垂」。
工gōng(1)(名)工人和工人阶级:矿~|钳~|瓦~|技~|女~|~农联盟。(2)(名)工作;生产劳动:做~|上~|加~|勤~俭学|省料又省~。(3)(名)工程:动~|竣~。(4)(名)工业:化~(化学工业)|~交系统(工业交通系统)。(5)(名)一个工人或农民一个劳动日的工作:砌这道墙要六个~。(6)(名)(~儿)技术和技术修养:唱~|做~。(7)(名)长于;善于:~诗善画。(8)(名)精巧;精致:~巧|~稳。(9)(名)我国民族音乐音阶上的一级;乐谱上用做记音符号;相当于简谱的“3”。参看〖工尺〗。
倕读音:chuí古代一个巧匠的名字。