bǎng tóng
bǎng yù
bǎng tài
bǎng zì
bǎng qīng
bǎng gē
bǎng dào
bǎng zǐ
bǎng chuí
bǎng shì
bǎng sǐ
bǎng quē
bǎng xì
bǎng wén
bǎng fū
bǎng lì
bǎng chī
bǎng shī
bǎng tà
bǎng qíng
bàng rén
bǎng xìn
bǎng mài
bǎng yùn
bǎng shǒu
bǎng yàng
bǎng qī
bǎng cù
bǎng chuí
bǎng mù
bǎng shēng
bǎng bǎn
bǎng tiē
bǎng é
bǎng huā
bǎng fú
bǎng zhōu
bàng chuán
bǎng shā
bǎng nǚ
bǎng tí
bǎng lüè
bǎng lì
bǎng qiè
bǎng shū
bǎng yuán
bǎng yì
bǎng zé
bǎng zhì
bǎng dú
bǎng gā
bǎng bǐ
bǎng fǎng
bǎng gé
bǎng chǔ
bǎng biāo
bǎng shì
bǎng yǎn
bǎng tóu
bǎng wěi
⒈ 鞭笞拷打。
引《史记·张耳陈馀列传》:“贯高至,对狱……吏治榜笞数千,刺剟,身无可击者,终不復言。”
宋陆游《秋兴》诗之二:“榜笞督租赋,涉笔騂我颜。”
章炳麟《定版籍》:“有闕乏,即束缚诣吏,榜笞与逋赋等。”
鞭打捶击。《史记.卷八九.张耳陈余传》:「吏治榜笞数千,刺剟,身无可击者,终不复言。」也作「榜楚」、「榜箠」。
1. 张贴出来的文告或名单:榜帖(官府的公告)。红榜。张榜。光荣榜。榜文。发榜。榜眼(科举时代称殿试考取一甲第二名的人)。榜书(原指写在宫阙门额上的大字,后泛指招牌一类的大型字)。
笞读音:chī笞chī(动)〈书〉用鞭、杖或竹板子打。