bǎng fǎng
bǎng bǎn
bǎng shū
bǎng qíng
bǎng yù
bǎng gé
bǎng gā
bǎng wén
bǎng bǐ
bǎng dú
bǎng quē
bǎng tóng
bǎng tí
bǎng shǒu
bàng chuán
bǎng shì
bǎng zì
bǎng shēng
bǎng huā
bǎng zé
bǎng tà
bǎng xì
bǎng zǐ
bàng rén
bǎng shì
bǎng yǎn
bǎng qiè
bǎng zhōu
bǎng chī
bǎng é
bǎng biāo
bǎng lüè
bǎng gē
bǎng shī
bǎng shā
bǎng mù
bǎng chuí
bǎng yuán
bǎng tóu
bǎng sǐ
bǎng mài
bǎng dào
bǎng fú
bǎng lì
bǎng lì
bǎng yì
bǎng zhì
bǎng cù
bǎng chuí
bǎng fū
bǎng wěi
bǎng xìn
bǎng tài
bǎng qī
bǎng qīng
bǎng yàng
bǎng tiē
bǎng nǚ
bǎng yùn
bǎng chǔ
⒈ 鞭笞拷打。
引汉司马迁《报任少卿书》:“今交手足,受木索,暴肌肤,受榜箠。”
《梁书·良吏传·沉瑀》:“悉使著芒屩粗布,侍立终日,足有蹉跌,輒加榜棰。”
《旧唐书·王毛仲传》:“韦后称制,令韦播、高嵩为羽林将军,令押千骑营,榜棰以取威。”
1. 张贴出来的文告或名单:榜帖(官府的公告)。红榜。张榜。光荣榜。榜文。发榜。榜眼(科举时代称殿试考取一甲第二名的人)。榜书(原指写在宫阙门额上的大字,后泛指招牌一类的大型字)。
棰读音:chuí棰chuí(1)(名)短木棍:木~。(2)(动)鞭打。(3)(名)古代称马鞭。