dǎng bù
shuō bù
huí bù
jiǎ bù
jú bù
dǎng bù
shēng bù
duì bù
gòng bù
wǔ bù
xiāng bù
fān bù
xī bù
lǔ bù
cūn bù
yóu bù
shǔ bù
shì bù
wài bù
wěi bù
shí bù
huā bù
zuò bù
biān bù
bàn bù
lǘ bù
lì bù
shēng bù
fǎ bù
lǐ bù
dǐng bù
yíng bù
xì bù
miàn bù
zuò bù
tiān bù
běi bù
jiàng bù
cháo bù
yú bù
lè bù
suǒ bù
zhōng bù
jù bù
cí bù
fāng bù
jìng bù
shuǐ bù
hòu bù
èr bù
xià bù
gàn bù
nán bù
wǔ bù
qǔ bù
bái bù
jì bù
xuǎn bù
xiōng bù
xué bù
liǎng bù
yī bù
qián bù
xī bù
gé bù
wén bù
rén bù
jiān bù
àn bù
wǔ bù
jiǔ bù
xiǎo bù
tún bù
lì bù
bèi bù
jià bù
bān bù
yǐ bù
quán bù
mín bù
náo bù
fān bù
míng bù
shǐ bù
dà bù
jiù bù
jīng bù
jí bù
táo bù
tóng bù
jiè bù
jǐng bù
chǎng bù
xiàn bù
shàn bù
shuò bù
nèi bù
běn bù
yì bù
gōng bù
zhāng bù
zhǒu bù
quán bù
yīn bù
léi bù
xíng bù
jūn bù
sì bù
bā bù
fèn bù
biǎn bù
hù bù
dòng bù
yùn bù
bīng bù
bǎn bù
piān bù
cán bù
hú bù
tún bù
gēn bù
bié bù
bǐng bù
shàn bù
àn bù
lián bù
jū bù
jǐng bù
xíng bù
guàn bù
zhǔ bù
dōng bù
cān bù
jiāo bù
shāng bù
quán bù
fù bù
kuà bù
zǒng bù
fù bù
liù bù
yuàn bù
bǐ bù
jú bù
qiān bù
xiān bù
fàn bù
è bù
zhī bù
dīng bù
⒈ 古代群书四部分类法的第二部。 隋以前称子部书为乙部, 唐以后称史部书为乙部。
引《隋书·经籍志一》:“秘书监荀勖,又因《中经》更著新簿,分为四部,总括群书,一曰甲部……二曰乙部,有古诸子家,近世子家、兵书、兵家、术数。”
《旧唐书·经籍志上》:“四部者,甲乙丙丁之次也。甲部为经……乙部为史。”
清钱大昕《<廿二史考异>自叙》:“予弱冠时,好读乙部书,通籍以后,尤专斯业。”
汤用彤《<汉魏两晋南北朝佛教史>跋》:“彤幼承庭训,早览乙部。”
乙yǐ(1)(名)天干的第二位。参看(干支)。(2)(名)姓。乙yǐ(名)我国民族音乐音阶上的一级;乐谱上用做记音符号;相当简谱的‘7’。参看〔工尺〕。乙yǐ(名)画‘乙’字形状的记号;从前读书写字时常常用到;例如读书读到一个地方暂时停止;在上面画个“乙”形的记号;或是写字有颠倒、遗漏;用曲折的线勾过来或把补写的字勾进去;都叫做“乙”。
部读音:bù部bù(1)(名)部分:内~。(2)(名)某些机关的名称或机关企业中按业务而分的单位:外交~|门市~。(3)(名)军队(连以上)等的领导机构或其所在地:司令~。(4)(名)指部队。(5)(动)〈书〉统辖;统率:所~。(6)(量)用于书籍、影片等:两~字典。(7)〈方〉(量)用于机器或车辆:两~汽车。(8)姓。