chán chóng
chán māo
chán zuǐ
chán nìng
chán hún
chán huǒ
chán xiàng
chán tài
chán dēng
chán rén
chán wěn
chán yǎn
chán zhī
chán bāo
chán xián
chán jiáo
chán láo
chán yàng
chán fēng
chán láo
chán dǐng
chán chā
chán tuò
chán yú
chán shuǐ
chán kě
chán liáo
chán shì
chán pǐ
chán shí
⒈ 因食欲而口中分泌的液体。
引唐皮日休《鲁望昨以五百言见贻亦迭和之微旨也》:“将来示时人,猰貐垂馋涎。”
清黄钧宰《金壶逸墨·补图》:“值良朋霜天清讌,高歌烂醉,自笑馋涎揩未了。”
韦君宜《忆西榆林》:“这些小枯枝子变成一片新果园,苹果香味会把过路人都招得流馋涎。”
因贪食而流的口涎。